[Vòng Luân Kiếp Lợn 2]
Rút kinh nghiệm kiếp trước, Lương Kiến đã học được cách sống sót!
Hắn gắng sức tỏ ra ngoan khỏe mạnh mặt cuối cùng cũng sống đến gần một tuổi, thậm chí còn thấy pháo đón mới!
Đây lần đầu tiên từ khi hóa kiếp hắn mong chờ đến thế!
Nhắc mới nhớ, Kiều giờ ra sao rồi?
Lương Kiến lục đục trong chuồng, nhớ da diết quãng ngày làm người: vợ quây quần, chăn ấm nệm êm.
Đột nhiên, trại vang lên giọng nói khiến hắn sung sướng phát đi/ên: ơi! Cháu được nghỉ Cháu nhé!"
Con Kiều!
Hắn hết nửa người chồm ra khỏi rào, gào khản giọng: "Kiều Kiều! Bố ơi!"
Gào lâu.
Kiều nghiêng đầu nhìn về phía chuồng lợn: sao thế ạ?"
Thấy mẹ vợ và tiến lại gần, Lương Kiến mừng rỡ, ụt ịt: Kiến đây!"
Hắn cố làm bộ hiền lành dễ đôi mắt ti hí nheo: "Kiều Là bố đây..."
Nhưng hắn không ngờ, mẹ vợ chỉ đầu lợn: "Kiều xem, b/éo gi*t đi!"
Lương Kiến xong, hai mềm nhũn, rồi phát ra kêu thảm thiết: "Ụt ịt!"
Kiều bà, chợt nhìn trong chuồng: này... giống bố không?"
Lão lệ rơi: cũng cẩm ruột không lại đi cưng mang thằng bạc bẽo đấy! Ôi, số vốn không có phúc được nhờ rể..."
Kiều lòng chùng xuống, cảm thấy lời nói có gì sai sai.
Cô ngẩng đầu hỏi: bảo mẹ hầu bố. Mẹ tủi bảo nhịn, mẹ kêu bị đ/á/nh bảo làm nhà nào chẳng thế? Bà thật sự mẹ ruột sao? Sao thấy... đối với mẹ như người ngoài vậy?"
Lão sững người.
Hồi lâu, mới giọng:
"Mẹ đi cũng hơn năm rồi, này... để tự gói bánh chưng cho mẹ cháu. Lần này...Nhất cho mẹ ăn thịt nhà mình nuôi."
- HẾT -
Bình luận
Bình luận Facebook