Đầu cá cứ chọc vào lưng tôi, ng/uệch ngoạc viết đi viết lại chữ "nhân".
Vừa dứt lời, con cá chép đằng sau đ/ập đuôi lo/ạn xạ, như đồng tình với tôi.
Mẹ tôi đương nhiên không tin: "Người sao có thể hóa thành cá? Giờ mày đã biết nói dối rồi hả?"
Nhưng tôi càng nghĩ càng thấy có lý.
Từ trước tới nay tôi vẫn cảm thấy con cá này thông minh dị thường, còn bố thì suốt ngày lẩm bẩm đủ thứ chuyện kỳ quặc với nó.
Giờ nghĩ lại, chẳng phải đang trò chuyện như với người sao?
Tôi kể luôn chuyện hôm qua con cá chép quay đầu nhìn mình, hy vọng thuyết phục được mẹ.
"Chỉ có người mới có phản xạ như vậy, mẹ ơi, con không nói dối đâu!"
Tôi không ngừng van xin, mắt liếc nhìn ra cửa mong bố mau về.
Ít nhất có thể c/ứu mạng con cá.
Mẹ tôi vốn không đ/ộc á/c, tôi không muốn bà cứ mãi hối h/ận sau này.
Mẹ phát hiện ra ánh mắt tôi, dường như bị chọc gi/ận.
Bà túm tóc tôi ném ra một góc.
"Tưởng mày cùng phe với tao, ai ngờ dám lừa tao!"
"Mày dám phản bội tao vì thằng cha mày à? Mày quên ai đã tã lót nuôi mày khôn lớn rồi hả?"
"Không có tao, mày đã ch*t từ lâu! Còn dám đứng đây chống đối?"
"Một con người bằng xươ/ng bằng thịt, lại thua cả con cá sao?"
Chẳng thèm nghe giải thích, mẹ giơ cao con d/ao ch/ặt thịt lên.
Nhát d/ao bổ thẳng vào đầu con cá chép lớn.
Bà hành động quá nhanh, vừa khi tôi ngã phịch xuống đất, căn phòng vang lên tiếng thét thảm thiết.
Mẹ tôi gi/ật b/ắn người, con d/ao rơi xuống nền gạch kêu "leng keng".
Bởi tiếng hét vừa rồi... không phải phát ra từ tôi.
Nếu không nhầm thì...
Chủ nhân của tiếng thét đó, dường như là một người đàn ông.
Bình luận
Bình luận Facebook