Sợ hãi.
Tôi co rúm người lại, sợ bị b/ạo l/ực gia đình.
Bị vợ bạo hành cũng thật x/ấu hổ.
Vì thế khi Cố Hành Chi bước ra, tôi bất ngờ cảm thấy nhẹ nhõm.
Thậm chí thở phào.
Hê hê, đã mặc đồ của tôi thì không thể mặc đồ vợ tôi nữa rồi.
"Em ổn rồi, anh Dư. Đồ ngủ của anh mặc rất thoải mái."
Tôi liếc nhìn Kỳ Liễm, mặt em ấy xám xịt lại.
Trong lòng tôi cũng dâng lên vị chua chát.
Chỉ có Cố Hành Chi trông thật sự hài lòng, tay vuốt ve bộ đồ ngủ không ngừng, nhìn Kỳ Liễm với ánh mắt nửa cười nửa không.
Tôi chợt hiểu.
Hắn chắc đang nghĩ, nếu đã theo đuổi kí/ch th/ích thì phải phấn khích triệt để.
Mặc đồ của tôi, quyến rũ vợ tôi.
Cố Hành Chi là tên đểu cáng!
Bình luận
Bình luận Facebook