16.
Tình huống nơi đây của ông lão Tần gia lại hoàn toàn khác. Số ít người túc trí đa mưu, nghe thấy tin đồn này, càng nghĩ đến nhiều hơn là dò thử thái độ của giới cầm quyền.
Chỉ cần ông cụ Tần gia thừa nhận, vậy thân phận của người thừa kế sẽ không thay đổi, nhưng nếu d/ao động thì họ cũng biết tìm ưu, tránh nhược.
Cuộc thăm dò lẫn nhau giữa các thương nhân kết thúc khi tôi gõ cửa thư phòng.
Mọi người có mặt trao đổi ánh mắt nhau, những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt.
"Kiều Dương, lại đây, đến chỗ ông nội." Ông nội vẫy tay với tôi, giữa ánh mắt thăm dò của mọi người tôi đi đến bên cạnh ông.
Hơi hơi cúi người, cung kính gọi ông: "Ông nội."
Ông cụ gật đầu, rồi đưa mắt quét khắp hiện trường. Những người có thể xuất hiện ở đây đều là những người tương đối thông minh mà ông công nhận.
“Đứa trẻ này từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh tôi, tôi thương nó từ tận đáy lòng.”
"Kiều Dương của chúng ta, sau này phải nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn rồi, nếu đứa nhỏ có gì làm chưa tốt vẫn mong các vị chú bác sẽ dạy dỗ chúng nhiều hơn."
Lời nói của ông cực kỳ lịch sự nhưng cũng đang bộc lộ một thông điệp gửi đến họ.
Dù lời đồn có thế nào thì ông cụ ông vẫn công nhận người thừa kế duy nhất này.
Những người có mặt đều là người tài, nếu cả Tần gia cũng không coi trọng huyết thống thì họ càng không cần phải nói nhiều làm gì cả.
"Không có không có, Tần lão thật là khách khí quá, Kiều Dương tuổi còn trẻ như vậy, đã vượt trội hơn các chú bác chúng ta rồi, không dám giảng cho con bé đâu."
"Đúng vậy, Kiều Dương sau này nếu gặp phải chỗ nào không hiểu, các trưởng bối chúng ta cái khác thì không có nhưng kinh nghiệm thì vẫn có thể lấy ra nói được.”
"Kiều Dương, còn không cảm ơn chú bác?" Ông nội hài lòng gật gật đầu, nhìn tôi một cái rồi chuyển chủ đề sang cho tôi.
Tôi hiểu ý của ông, chủ động bắt chuyện với họ.
Bình luận
Bình luận Facebook