“Ting ting.”
Nghe thấy tiếng động, Lục Tập dần dần buông lỏng eo tôi.
Tôi vùi đầu vào lồng ng/ực của anh ấy, khe khẽ hít thở.
“Ting ting.”
Tôi khựng lại: “Lục Tập, anh có thể tắt chuông thông báo QQ không, phá hỏng không khí mất rồi.”
Lục Tập ngẩn người hai giây, sau đó bật cười thành tiếng, lồng ng/ực hơi rung: “Bé ngoan, anh làm gì có điện thoại.”
“Khụ, do giọng của anh đây hay quá thôi, không phải chuông thông báo QQ.”
“?”
Tôi chợt quay người lại, lập tức nhìn thấy đạo sĩ áo đen trong phát sóng trực tiếp, lúc này đang đứng phía sau chúng tôi với tư thế kỳ lạ.
Anh ta lấm lem mặt mũi, tóc tai rối bù, áo choàng dài màu đen dính đầy lông màu trắng xám, tay trái tay phải mỗi tay bế một chú mèo, hai bả vai và đầu đều có một chú mèo đang nằm, hai chân trái phải cũng mắc hai chú mèo.
Khí chất thần bí thanh cao trong lần gặp đầu tiên hoàn toàn không còn tồn tại.
Tôi không nhịn được mà liếc nhìn mèo con nhiều hơn, rõ ràng là mèo cam m/ập hôm qua tôi mới gửi tới.
Tay nghề của ông chủ này thật sự quá tốt, sinh động tựa như thật vậy.
Nghĩ đến anh ta đưa Lục Tập trở lại bên tôi, tôi chủ động chào hỏi: “Hi... chào anh?”
“Không, tôi không khỏe, hai người hôn đủ chưa?”
Mặt tôi nóng bừng: “Hả?”
“Nào nào, anh đừng trêu cô ấy.” Lục Tập véo má tôi: “Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của anh ấy rồi chứ? Bốn năm qua anh sống như vậy đấy.”
Hắc Vô Thường giũ mèo trên người đi, vắt chéo chân ngồi ở sô pha phòng khách một cách tự nhiên như thể ở nhà mình: “Lục Tập, tôi tới đón cậu về, tôi thật sự không chịu nổi nữa.”
Lục Tập lắc đầu: “Đã nói ba ngày mà.”
“Đó là tôi không ngờ rằng cuộc sống của cậu lại vất vả thế này, thật là. Tôi không thể nhịn được thêm một giây phút nào nữa.”
Tim tôi gi/ật thót: “Anh đừng đưa anh ấy đi có được không? Tôi có thể đ/ốt cho anh thật nhiều tiền.”
“Ha, cô cảm thấy tôi thiếu tiền à?”
“Tôi đ/ốt cho anh thật nhiều người đẹp, hoặc trai đẹp.”
Anh ta kh/inh thường: “Nông cạn.”
Lúc này, Hoa Hoa nằm trên bệ cửa sổ chậm rãi đi qua, vất vả nhảy vào trong lòng Hắc Vô Thường.
Tôi ngẩn người: “Sao Hoa Hoa lại cho anh chạm vào nó? Tôi nuôi nó bốn năm mà nó còn chẳng cho tôi chạm.”
Hắc Vô Thường cong môi, nhìn Hoa Hoa trong lòng, không lên tiếng.
Tôi nhìn bộ lông xen lẫn trắng đen của Hoa Hoa, nhanh trí.
“Tôi gửi cho anh một con gấu trúc nhé, anh đừng đưa Lục Tập đi được không?”
“Nể mặt nó.” Hắc Vô Thường đứng dậy, phủi lông mèo trên người: “Ba ngày, nhiều hơn một phút cũng không được.”
“Đi đây.” Anh ta búng tay một cái, bóng người lập tức biến mất tăm.
Mấy con mèo anh ta mang tới cũng biến mất dạng, chỉ để lại một sàn toàn lông mèo.
Tôi nhìn lông mèo bay phấp phới, không khỏi đỏ mắt.
“Xin lỗi, không ngờ rằng em gửi nhiều mèo cho anh nhiều như thế, không những không bầu bạn được với anh mà còn vô tình tạo cho anh gánh nặng. Một ngày anh ta còn không chịu được, vậy thì bốn năm qua anh sống như thế nào.”
“Không sao đâu bé ngoan.” Lục Tập khẽ hôn trán tôi an ủi: “Mỗi khi anh chăm sóc mèo sẽ nghĩ, mèo anh lông ngắn này có nghĩa là Thanh Thanh rất yêu mình, còn mèo cam m/ập là Thanh Thanh rất nhớ mình.”
“Bọn chúng không phải gánh nặng, bọn chúng là tình yêu và nỗi nhớ của em, sống chung với chúng, giống như mỗi ngày đều được tình yêu và nỗi nhớ của em bao bọc, siêu hạnh phúc.”
“Hu hu.” Tôi lập tức khóc thành tiếng.
“Được rồi bé ngoan, đừng khóc. Em xem, Hoa Hoa đang nhìn em kìa.”
Tôi nhìn Hoa Hoa, khóc càng thêm dữ: "Nó cho Hắc Vô Thường sờ mà không cho em sờ, rõ ràng em mới là chủ của nó mà."
"Có thể do anh ấy là Hắc Vô Thường." Lục Tập bất lực xoa đầu tôi an ủi: "Thế nhưng, không ngờ chân của Hoa Hoa khôi phục tốt thế này, anh còn tưởng cả đời này nó sẽ không thể đi được nữa."
Tôi lập tức quên khóc, thắc mắc hỏi: "Sao anh biết chân Hoa Hoa bị thương?"
"Chúng ta cùng nhau c/ứu nó về mà."
"Chúng ta cùng nhau? C/ứu nó? Tại sao em không có ấn tượng gì?"
Tôi nhắm mắt, đầu mơ hồ thấy đ/au.
Hoa Hoa là mèo hoang tôi nhận nuôi.
Một mắt của nó bị chọc m/ù, trước sau đều có một chân t/àn t/ật.
Nó rất ngoan, mỗi lần ngủ đều sẽ cẩn thân co ro trong góc giường.
Dường như chỉ có ở đó mới có thể cho nó cảm giác an toàn.
Bốn năm qua, nó chưa từng cho tôi chạm vào nó.
Song tôi nhận nuôi nó như thế nào, vì sao tôi lại không nhớ ra?
"Đừng nghĩ nữa, đều là chuyện nhỏ thôi." Lục Tập hạ tiếp nụ hôn mát lạnh: "Bé ngoan, phải ngủ rồi."
...
Bình luận
Bình luận Facebook