Ngô Ẩn sững người đứng yên tại chỗ, ngón tay nắm ch/ặt y phục, khóe mắt đỏ hoe, rề rà do dự.
Ta ngáp một cái.
Khoát Nguyệt bước lên một bước: “Điện hạ mệt rồi, người đâu, lôi tên nô tài này ra sau hậu viện…”
“Đợi đã!”
Cuối cùng hắn cũng đã chịu mở miệng.
Ta ngước nhìn hắn ta.
“Nô… nô tài biết hầu hạ…”
Hắn lê cái chân tàn phế, cố gắng bước tới trước mặt ta.
Khoát Nguyệt vừa định cản hắn ta, thì bị ta ngăn lại.
Hắn ta cắn ch/ặt răng, bàn tay nhuốm đầy m/áu bấu víu vào mu bàn chân của ta, thuận theo thế hạ người xuống, xoa bóp bắp chân cho ta.
“Đừng… đừng đuổi nô tài đi, điện hạ muốn nô tài làm gì cũng được…”
Tên đàn ông đẹp trai, lạnh lùng của kiếp trước giờ đang quỳ rạp dưới chân ta với vẻ mặt tủi nh/ục.
“Ồ? Làm gì cũng được sao?”
“Chỉ cần điện hạ vui.”
“Vậy được.” Ta nhướng mày, “Ngươi hãy cởi sạch y phục trước mặt tất cả mọi người ở đây.”
“Muốn ở bên hầu hạ ta, thì thân thể phải kiện tráng mới được.”
“Ta không thích người g/ầy gò trơ xươ/ng.”
Dứt lời, đám người trong phòng cười phá lên.
Sắc mặt Ngô Ẩn tái nhợt.
Chẳng phải hắn ta tuyên bố yêu Thẩm Yểu Yểu sâu sắc, muốn báo ân cho nó hay sao?
Ta ngược lại muốn xem thử, vì nó hắn ta có thể làm được những gì.
“Chỉ cần nô tài làm theo, thì sẽ được ở lại hầu hạ điện hạ đúng không?”
Thấy ta gật đầu, dường như hắn ta đã hạ quyết tâm, nhắm ch/ặt hai mắt, từ từ cởi từng món từng món y phục.
Tiếng cười nhạo im bặt, đám nô tài đến thở mạnh cũng không dám.
Ta nheo mắt nhìn hắn ta cởi chiếc quần l/ót.
Khoát Nguyệt hạ giọng răn đe đám nô tài: “Còn không mau cút ra ngoài!”
“Không cần.”
Ta lên tiếng, Ngô Ẩn nhìn ta khó hiểu.
“Đồ tốt thì nên để mọi người cùng nhau thưởng thức mới phải chứ.”
“Nhưng ta nói thật một câu.”
Ta dò xét hắn một lượt, tặc lưỡi hai lần, ánh mắt tràn đầy sự chán gh/ét, “Thật quá bình thường, hay là ngươi đi rèn luyện cơ bắp đi rồi hãy quay lại.”
Nói rồi, ta phẩy phẩy tay với vẻ chán chường, “Gọi mấy nhạc công mới đến phủ hôm qua đến cho ta, bổn công chúa muốn nghe bọn họ đ/á/nh đàn.”
Ngô Ẩn dường như không tin, lảo đảo bước lên một bước: “Điện hạ!”
Hắn dường như không hiểu tại sao ta c/ứu mạng hắn, rồi lại đem hắn ra làm trò chơi.
Đám nhạc công đã đến và chờ ngoài điện.
Ta cũng chả thèm đếm xỉa đến hắn: “Cho truyền bọn họ vào.”
Nhóm nhạc công quần áo chỉnh tề, tướng mạo tuấn tú bước vào.
Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ dơ dáy luộm thuộm, rá/ch rưới của Ngô Ẩn.
Lúc đi ngang qua hắn ta, đám nhạc công liếc nhìn hắn với ánh mắt kh/inh thường.
“Dựa vào ngươi, mà cũng muốn hầu hạ công chúa điện hạ sao?”
Toàn thân Ngô Ẩn lảo đảo, khuôn mặt trắng bệch.
“Đêm đó, tiếng nhạc của sênh, tiêu, trúc vang lên xuyên đêm trong phủ công chúa.
Bình luận
Bình luận Facebook