12
Buổi sáng lúc tôi đang uống th/uốc, Chung Thiến đứng ở trước cửa sổ kinh hô: “Oa trắng xóa một mảnh, đẹp quá đi!”
Tò mò tôi nhanh chóng uống th/uốc xong đi tới bên cửa sổ.
Trời đất ngoài cửa sổ trắng xóa, bông tuyết dí dỏm, bay xuống cành cây tranh làm đóa hoa mùa đông. Tôi thấy tình cảnh này, không khỏi cười nói:
“Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.”
(Dường như qua một đêm gió xuân thổi về, Ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở)
Ôn Hòa An nghe nói như thế bước nhanh tới trước mặt tôi hỏi: “Bé ngoan, em vừa mới nói cái gì?”
“Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai a.” Tôi mặt mày hớn hở nói: “Tuy rằng em xảy ra t/ai n/ạn xe cộ, đầu óc không được thông minh như trước kia, thế nhưng Sầm Tham bài thơ này vĩnh viễn quên không được!”
Ôn Hòa An kích động nắm lấy cánh tay tôi hỏi tiếp: “Bé ngoan, em còn có thể nhớ ra cái gì không?”
Tôi nghĩ nghĩ nói: “Còn có thể nhớ tới... rất nhiều chuyện…”
“Vậy em nhớ anh là ai không?” Ôn Hòa An tràn đầy chờ mong.
“Anh là vị hôn phu của em, Ôn Hòa An.” Tôi nhéo nhéo mặt anh nói: “Anh đang đùa cái gì vậy?”
Sau khi nói xong, tôi mới ý thức được không đúng, dừng động tác lại.
Tôi đây là, khôi phục trí nhớ?
Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.
Dường như trong nháy mắt, tôi trở lại tuổi học thuộc bài thơ này, giáo viên ngữ văn đứng trên bục giảng nghiêm túc nói:
“Có phải cảm thấy mình học thuộc rồi không? Còn chưa đủ! Thơ cổ mỗi ngày đều phải cố gắng học thuộc! Hiện tại nhớ rõ không có gì, chờ ngày nào đó cậu già rồi, trí nhớ không được tốt nữa cậu còn có thể thốt ra một câu thơ nào đó, đó mới thật sự là khắc cốt ghi tâm, cũng là một chuyện rất lãng mạn.”
Con người nhất định phải đi đến một giai đoạn nào đó trong cuộc đời mới có thể thực sự hiểu được lời nói của thầy cô.
“Bé ngoan, em có nhớ thời gian chúng ta ở bên nhau không?” Ôn An cẩn thận hỏi.
“Em nhớ! Ngày 13 tháng 11 năm 2019.” Tôi mặt mày hớn hở nói.
Ôn Hòa An kích động liền bế tôi lên, sau đó nói muốn cùng nhau tìm bác sĩ.
“Chờ một chút.” Tôi giữ ch/ặt anh nói: “Em uống th/uốc xong rồi mình đi nhé?”
Ôn Hòa An ngơ ngẩn.
Bình luận
Bình luận Facebook