Lúc hoàng thổ được phủ lên qu//an t//ài của bà nội, cha mẹ tôi bỗng bật khóc th//ảm th//iết.
Tôi buồn thấu tận tâm can, nhưng lại nghe mẹ tôi càm ràm cha tôi:
“Giờ mẹ mất rồi, từ giờ nhà chúng ta sống thế nào đây?”
Khi bà tôi còn sống, mỗi ngày đều ki/ếm được rất nhiều tiền, nhờ phúc của bà, mà cha mẹ tôi được sống ở nhà cao cửa rộng, đi xe sang.
Giờ đây bà tôi mất, mẹ tôi buồn rầu lo lắng sau này lấy tiền đâu mà sinh sống.
Trên đường về nhà. Cha tôi hết đường xoay sở, đành hỏi tôi: “Tiểu Dư, có thật là trước khi bà mất, bà đã truyền dạy hết cho con không?”
Tôi thật thà gật đầu.
Bỗng có ai đ//è tôi xuống, tôi ngẩng đầu lên, đang hoang mang thì nghe giọng nói đầy kiên định của cha tôi:
“Không có ai biết tin bà nội đã mất.”
“Từ đây, nhà chúng ta trông cậy cả vào con.”
Bình luận
Bình luận Facebook