[Niên hạ công] Thằng em trai mẹ mang về lại có ý đồ với tôi!

7

Sau vài ngày sống chung, tôi phát hiện Thẩm Yến thật sự không thích nói chuyện, phần lớn thời gian đều yên lặng làm việc của mình.

Hôm đó, lớp trưởng tổ chức một buổi tụ họp kiểu cũ, đi karaoke hát hò, nói là trước khi mỗi người một ngả thì gặp nhau một lần.

Trước khi đi, tôi tìm quanh mà không thấy Thẩm Yến, đành nhắn tin rồi rời đi.

Đến phòng hát, bên trong náo nhiệt vô cùng, lớp trưởng từ xa đã gọi tôi lại:

“Lâm Bạch, cuối cùng cậu cũng đến, chỉ thiếu cậu thôi đấy.”

“Thế này thì phải tự ph/ạt ba ly rồi.”

“Phải thế chứ, cạn đi!”

Tôi nâng ly, ba ly rư/ợu vào bụng rất nhanh, xung quanh vang lên tiếng reo hò:

“Anh Lâm đỉnh quá, mau chơi trò chơi nào!”

8

Đến lượt chơi “Thật lòng hay thử thách”, vừa thua một cái là cả đám đã hò hét vui mừng.

“Trời ơi, cuối cùng cũng đợi được lúc cậu thua, không dễ đâu nha, phải chơi lớn mới được!”

“Thế này đi, sang phòng bên cạnh tỏ tình với một người, xin số liên lạc, thế nào?”

“Tôi thấy được đấy, anh Lâm cố lên!”

Dù bình thường hay đùa giỡn, nhưng toàn là người quen, giờ bảo đi tìm người lạ thì đúng là hơi ngại thật.

Không chịu nổi tiếng hò hét xung quanh, tôi cắn răng, cầm điện thoại bước sang phòng bên cạnh.

Qua khe cửa, ở góc phòng, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hay lắm, thằng nhóc này tự mò đến đây rồi.

Cũng tiện, giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ.

“Xin lỗi, làm phiền chút.”

Tôi cầm điện thoại, đẩy cửa bước thẳng đến chỗ Thẩm Yến.

9

“Thêm bạn nhé? Tôi khá thích cậu.”

Thẩm Yến ngẩng đầu lên, ánh mắt từ khó chịu chuyển sang ngạc nhiên, cuối cùng là sững sờ.

Tôi giả vờ lấy điện thoại ra, nháy mắt với cậu ấy.

“Cậu tốt nhất nên tránh xa nó ra.”

Một giọng nói vang lên sau lưng, tôi quay lại, thấy một tên đang ngậm điếu th/uốc.

“Tại sao?”

“Cậu không biết à? Nó là quái vật đấy.”

Tên đó cười phá lên: “Cũng đúng, mẹ ch*t rồi, bố thì không quan tâm, đúng là đồ hoang, không quái mới lạ.”

Vừa dứt lời, trong phòng vang lên vài tiếng cười.

Không khí quanh Thẩm Yến chùng xuống, cậu ấy tránh ánh mắt tôi, cúi đầu, không nói cũng không phản bác.

“Chụp lấy.”

Tôi ném điện thoại cho Thẩm Yến.

Bước nhanh đến trước mặt tên kia, tôi hỏi lại: “Tai tao không tốt lắm, vừa nãy mày nói gì cơ?”

10

“Tôi nói!”

Giọng tên đó đột nhiên lớn hơn:

“Thẩm Yến là đồ hoang không ai cần…”

Đáng tiếc, lần này hắn chưa kịp nói hết thì đã bị tôi đ/ấm lệch cả nửa người.

“Má nó, mày là ai, dám đ/á/nh ông?”

“Đánh mày đấy.”

Tôi xoa nắm đ/ấm vừa ra đò/n quá mạnh, lao vào đ/á/nh nhau với hắn.

Chẳng mấy chốc, hắn đã yếu thế, gào lên gọi người giúp.

Thấy tôi mãi chưa quay lại, đám bạn ở phòng tôi cũng kéo sang, vừa làm người hòa giải vừa ngăn đám bạn của hắn.

Cuối cùng, tên kia bị tôi đ/á/nh nằm rạp dưới đất, c/ầu x/in tha thứ.

Thấy đủ rồi, tôi dừng tay:

“Tò mò tao là ai à? Nói cho mày biết, tao là anh trai của Thẩm Yến.”

“Giữ cái miệng sạch sẽ vào, lần sau còn dám nói bậy, gặp một lần tao đ/á/nh một lần. Nghe rõ chưa?”

Không thấy hắn trả lời, tôi vung tay một cái.

“Nghe rồi nghe rồi.”

“Nghe rồi thì xin lỗi.”

“Xin… xin lỗi.”

“Xin lỗi ai? Nói to lên! Vừa nãy hăng lắm mà?”

“Xin lỗi Thẩm Yến!”

Tôi buông hắn ra, vỗ tay đứng dậy, nhìn mấy người vừa cười nhạo, xoay xoay cổ tay:

“Cười vui lắm hả?”

Mấy người đó lùi lại liên tục, vội vàng xin lỗi Thẩm Yến.

Sau khi giải thích sơ qua với lớp trưởng, tôi nắm tay Thẩm Yến, đưa cậu ấy về nhà.

Trên đường về, trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh Thẩm Yến ngồi một mình ở góc phòng, và sự im lặng khi bị cả phòng chế giễu.

11Tôi ngồi co ro trên ghế gaming trong phòng ngủ, Thẩm Yến cẩn thận bôi th/uốc lên vết thương của tôi.

“Sao em lại giúp anh?”

“Thằng ngốc, đã nói rồi, anh là anh trai em mà.”

“Lâm Bạch.”

“Hử?”

“Anh uống rư/ợu.”

“Chỉ chút cồn thôi, anh tỉnh táo lắm.”

Tôi hỏi Thẩm Yến, “Sao em lại để mặc bọn họ nói em như thế?”

“Không có gì đáng để tranh cãi. Hơn nữa, họ nói cũng là sự thật.”

Trong lòng vốn đã khó chịu, giờ lại càng bực bội hơn, tôi cau mày, tức gi/ận nói:

“Sự thật cái con khỉ! Em không phải là người không ai cần. Trước đây em có ông nội, sau này có anh trai. Anh cần em.”

Chờ mãi không thấy Thẩm Yến đáp lại, tôi khẽ lắc vai cậu ấy: “Nghe thấy chưa?”

12

“Ừm.”

Tưởng Thẩm Yến sẽ như mọi khi, không nói thêm gì nữa, ai ngờ cậu ấy lại nhìn thẳng vào tôi, nghiêm túc từng chữ một:

“Nghe thấy rồi.”

“Lần sau ai dám nói bậy, cứ phản bác lại thật to. Không được thì nói với anh, anh học tán thủ đâu phải để trưng.”

“Cảm ơn.”

“Khách sáo gì chứ, ái da~”

Cười hơi to, kéo căng vết thương trên mặt, đ/au đến mức mặt tôi nhăn nhó.

“Cẩn thận chút.”

Thẩm Yến ghé sát mặt tôi, nhẹ nhàng thổi vào vết thương.

“Lâm Bạch.”

“Hử?”

Bị gọi bất ngờ, tôi phản xạ có điều kiện đáp lại.

“Chuyện anh nói trong phòng hát… anh nói thích em, là thật sao?”

Giọng Thẩm Yến càng lúc càng nhỏ, nếu không nhìn thấy môi cậu ấy mấp máy, tôi còn tưởng cậu ấy không nói gì.

“Dĩ nhiên là thật.”

“Ồ.”

Nhìn khóe môi Thẩm Yến khẽ cong lên, nhóc ấy đang cười sao?

Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, khi cười lại trông cũng dễ thương đấy chứ.

Tôi hơi ngẩn người.

Từ hôm đó, Thẩm Yến nói nhiều hơn hẳn, thậm chí còn chủ động bắt chuyện với tôi.

Sự thay đổi này khiến tôi vui không tả nổi.

13Thời tiết ở thành phố M thay đổi như chong chóng, chiều còn nắng chang chang, tối đã mưa như trút nước.

Tôi tắt đèn phòng, trong bóng tối, chui vào chăn, đeo tai nghe, xem “tư liệu” Lỗi Tử gửi.

Xem đến mức nhập tâm, đến nỗi cửa phòng bị mở ra cũng không hay biết.

Cho đến khi giọng Thẩm Yến vang lên bên giường:

“Lâm Bạch.”

“Hả? Gì vậy!”

Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy, cảm giác vừa rồi lập tức tan biến.

Sợ Thẩm Yến nhìn thấy, tôi vội ném điện thoại sang một bên, tháo tai nghe.

Thấy ánh mắt Thẩm Yến dừng lại ở chiếc điện thoại bị ném, tôi ho khan hai tiếng, c/ắt ngang sự chú ý của cậu ấy:

“Ờm… có chuyện gì vậy?”

Danh sách chương

4 chương
12/12/2025 01:41
0
12/12/2025 01:41
0
12/12/2025 01:40
0
12/12/2025 01:40
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu