Nói một cách tổng thể, là "đức không xứng với vị".
Tôi giáng chức hắn.
Xử lý xong tất cả mọi việc, tôi lặng lẽ ở nhà, không muốn xem bất kỳ tin nhắn nào của ai.
Thời tiết âm u mưa gió, thích hợp nhất để uống chút rư/ợu.
Tôi nhấp vài ly, rồi lên giường đi ngủ.
Ai ngờ, ban đêm trời nổi giông bão.
Tôi bị tiếng sấm chớp làm cho choàng tỉnh.
Bên ngoài cửa sổ đen kịt, rèm bị bóng tối gào thét nuốt lấy, dính ch/ặt vào lớp màn mỏng yếu ớt.
Tôi co mình lại trong chăn, nơi lồng ng/ực truyền đến cảm giác chua xót, tê dại lạ lùng.
Khi còn du học, thời tiết cực đoan là chuyện thường ngày.
Khi ấy, tôi hầu như không bước chân ra khỏi cửa, tự ch/ôn mình trong chiếc giường nhỏ xíu,
chỉ nhìn vào vài dòng quan tâm thưa thớt trên điện thoại.
Không có ai là người thân cận nhất của tôi bên cạnh.
Sau này quen biết Trì Thịnh, trong một chuyến du lịch, chúng tôi gặp phải bão lớn.
Trước khi bão ập đến, Trì Thịnh lái xe lao vun vút trên con đường rộng lớn u ám.
Trong xươ/ng cốt anh ta toát ra sự đi/ên cuồ/ng và phấn khích.
“Đừng sợ, anh hứa sẽ đưa em thoát khỏi tận thế.”
Khi ra khỏi vùng nguy hiểm, mặt trời đã mọc.
Rạng đông rực rỡ phủ kín phía sau lưng Trì Thịnh.
Anh nói với tôi:
“Chỉ người tự do mới có thể nhìn thấy rạng đông đẹp đến vậy. Hướng Tầm, anh hy vọng em được tự do và hạnh phúc, như rạng sáng kia không bị bóng tối trói buộc, không sợ hãi bóng tối.”
Nhưng người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là anh.
Anh tự do, đi/ên cuồ/ng, giống như một kẻ đi/ên lãng mạn.
Bình luận
Bình luận Facebook