Âm thanh vừa dứt, ánh đèn sân khấu chiếu rọi, chỉ thấy sắc mặt của cặp đôi đó trở nên tái nhợt.
“Tôi không muốn!” Cô gái mặc một chiếc váy ôm hông màu hồng, dáng người yêu kiều, hiện rõ trên mặt nét kinh hãi.
Sắc mặt của người đàn ông bên cạnh cũng rất khó coi.
Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng khuyên cô gái, nói: “Cởi đi…”
“Em không muốn! Em không muốn!” Người phụ nữ rơi nước mắt rồi, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể gào khóc.
Người thanh niên không còn cách nào khác, cậu ấy quát lớn: “Anh không muốn ch*t! Mau cởi ra!”
Cô gái toàn thân r/un r/ẩy, cuối cùng đứng dậy đối mặt với chàng trai.
Thấy tình hình như vậy, tôi vội nhắc: “Nhanh lên, hai đứa mất 20 giây rồi!”
Nghe tôi nói như vậy, hai người túm lấy quần áo của đối phương.
“Không được, không được! Em không thể làm được!" Cô gái ngồi xổm xuống, ôm đầu gối. Có bao người đang nhìn, sao cô ấy có thể làm được?
Lúc này có người đề nghị: "Mọi người nhắm mắt lại, quay đầu đi, không được nhìn. Một phút trôi qua rất nhanh, xin hãy kiên nhẫn chút."
Tôi cũng gật đầu nói: “Phải đấy, chúng tôi không nhìn đâu. Hai bạn cởi quần áo ra, sau khi hoàn thành trò chơi thì mặc vào, rồi nhắc bọn tôi mở mắt ra là được!”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Cô gái nghe xong lại đứng dậy nói: “Chắc chắn các người sẽ không muốn nhìn chứ?”
Tôi vội nói: “Không còn thời gian nữa, nhanh lên! Mọi người đều biết bây giờ đến lượt các bạn, tiếp theo nếu đến lượt họ, chúng ta cũng sẽ làm như vậy. Hãy hợp tác và đoàn kết với nhau, nếu không tất cả sẽ ch*t.”
Mọi người gật đầu, rồi tất cả cùng nhắm mắt lại.
Tôi cũng nhắm mắt lại.
Rạp chiếu phim rất yên tĩnh.
Tiếng sột soạt kết hợp với tiếng khóc nấc của cô gái.
Rất nhanh, 30 giây đã trôi qua.
“Chúc mừng cặp đôi này đã hoàn thành trò chơi và nhận được món quà tuyệt vời!”
Giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ vang lên, trong lòng tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Một lúc sau, tiếng nói của cặp đôi cũng truyền đến.
“Chúng tôi xong rồi, cảm ơn cả nhà.”
Tôi mở mắt ra, nhìn về phía cặp đôi đó, trên tay bọn họ cũng đang cầm hộp quà giống của tôi.
Sự khác biệt là, của cô gái ấy là một chiếc vòng cổ.
Chỉ là cô gái ôm chiếc vòng cổ khóc lóc thất thanh.
Đó là món quà họ đ/á/nh đổi bằng mạng sống, vô cùng quý giá.
Mọi người đều có biểu hiện giống tôi, thở phào nhẹ nhõm.
Khi này có người đề nghị: “Tiếp theo mọi người hợp tác với nhau nhé, thực ra những trò chơi này rất đơn giản.”
Đúng, nếu chỉ như thế này thì có thể dễ dàng vượt qua được trò chơi đó, không có khó khăn gì, cùng lắm là mất mặt.
Chỉ là chúng tôi đều suy nghĩ quá đơn giản thôi.
Bởi vì những ván sau sẽ khó hơn ván trước, đừng nói là để chúng tôi đoàn kết, không gi*t hại lẫn nhau đã là kết quả tốt nhất rồi.
Tất nhiên, như này là phí lời.
Sau khi hoàn thành trò chơi lần này, người đeo mặt nạ có vẻ hơi bực tức.
Hắn ta nói: “Tôi xin nhắc nhở mọi người rằng đây là trò chơi đôi, tốt nhất người khác không nên tham gia quá nhiều, nếu không sẽ bị đ/á/nh giá là vi phạm luật chơi”.
Mọi người tức gi/ận đến nghiến răng nghiến lợi.
Người đàn ông đeo mặt nạ cố tình dừng lại một lúc, như để chúng tôi tiêu hóa những gì hắn ta vừa nói.
Trò chơi lại bắt đầu dành cho cặp đôi tiếp theo.
“Cặp đôi ở ghế số 1 và 2 hàng 10, hãy qu/an h/ệ tình dục với bất kỳ người khác giới nào đó tại hiện trường ngoại trừ nhau trong vòng 10 phút.”
Bình luận
Bình luận Facebook