"Ca… Ca ca?"
Lời vừa dứt, tôi liền thấy ánh mắt Chu Dương khẽ thay đổi.
Ngay sau đó, tôi nhận được một câu nói vô cùng ngọt ngào từ anh:
"Hiểu Hiểu, em ngoan quá..."
Tôi đỏ bừng cả mặt, ánh mắt vội vã lảng tránh, chẳng dám nhìn thẳng vài mặt anh.
Bởi vì, vừa rồi:
Chu Dương… đang thả thính tôi!
(Cách nói lặp lại tên người trong tiếng Trung, thường được mọi người sử dụng khi gọi người yêu của mình. Ở đây Chu Dương gọi Mạnh Hiểu là 'Hiểu Hiểu').
Giọng nói của anh ấy ất nhẹ, rất mềm, nhưng lại khiến trái tim tôi đ/ập lo/ạn cả lên.
Nhưng may mà Chu Dương không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng dặn tôi:
"Em về nghỉ sớm đi. Sáng mai anh tới đón em đi học."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, anh ấy còn xoa đầu tôi một hồi lâu, giống như đang vuốt một chú mèo con vậy.
Khi Chu Dương quay người rời đi, tôi cũng từ từ đi về phía ký túc.
Nhưng... đi được vài bước, tôi vẫn không nhịn được mà ngoái đầu lại nhìn anh.
Đúng lúc đó, tôi bất ngờ trông thấy Chu Dương đang đứng cạnh thùng rác…
Hình như... anh ấy vừa vứt đi một thứ gì đó ?!
Một chiếc khăn giấy thấm đẫm mồ hôi.
Hửm?
Một người kiêu ngạo như Chu Dương lại đang căng thẳng vì điều gì chứ?
Hôm nay, tôi bất ngờ bị mất trí nhớ, rồi bỗng dưng có được một người bạn trai hoàn hảo đến mức quá sức tưởng tượng.
Sau đó lại không may làm trò cười cho thiên hạ.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức khi tôi vừa mới về đến ký túc xá, còn chưa kịp cảm thấy x/ấu hổ thì đã bị mấy đứa bạn cùng phòng trêu chọc, hỏi han đầy hài hước.
Thế nhưng tôi chỉ biết x/ấu hổ cắn môi, cố gắng lục lại ký ức mà vẫn không tài nào nhớ ra được đầu đuôi câu chuyện.
Một người bạn cùng phòng nhẹ nhàng xoa đầu tôi, chỉ bảo tôi nên nghỉ ngơi cho tốt.
May mà họ không hỏi thêm gì nhiều.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm
Một ngày đầy biến động như trải nghiệm tàu lượn siêu tốc, khiến tôi kiệt sức cả về thể x/á/c lẫn tinh thần.
Vừa đặt lưng xuống giường, tôi đã chìm ngay vào giấc ngủ.
Kết quả là... tôi mơ thấy Chu Dương — nhưng là một Chu Dương hoàn toàn khác với ngày hôm nay.
Chu Dương không đứng bên cạnh tôi, mà đứng giữa đám đông.
Vây quanh anh là những ánh mắt ngưỡng m/ộ, tiếng bàn tán xôn xao khắp nơi.
Nửa khuôn mặt anh chìm trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
Đẹp quá...
Tôi ngơ người.
Đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Bạn cùng phòng bên cạnh nói với tôi bằng ánh mắt ngưỡng m/ộ:
“Mạnh Hiểu, cậu thấy anh ấy không?”
Tôi nhìn theo hướng cậu ấy chỉ, và biết tên của anh ấy là Chu Dương
Nghe nói anh ấy là người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó..
Gia đình cực kỳ giàu có, còn đẹp trai chẳng kém gì diễn viên nổi tiếng Ngô Lỗi.
“Mẹ ơi, một người như thế lại xuất thân ở Hỏa Mã, có thêm tôi nữa chắc cũng không sao đâu.” — Bạn cùng phòng thở dài, than thở.
Tôi mỉm cười, định nói với cậu ấy rằng đó là bạn trai tôi — nhưng tôi lại chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Khi tôi đang nghĩ cách mở lời, Chu Dương đã bước lên bậc thềm cỏ xanh.
Từ đầu đến cuối, anh ấy không hề nhìn tôi lấy một lần.
Lạnh lùng và kiêu ngạo — hoàn toàn trái ngược với những lời dịu dàng mà anh ấy đã nói với tôi hôm nay.
Tôi bật khóc.
Bình luận
Bình luận Facebook