Trong làng không có gì khác thường.
Người đến người đi, người thì làm ruộng canh tác.
Trong nhà cũng không có gì khác thường.
Bố tôi vẫn bộ dạng đó, không có sắc mặt tốt gì với tôi.
Mẹ tôi vẫn đuổi theo em trai đang chạy như vậy.
Chỉ có em gái trông g/ầy đi rất nhiều, vừa rụt rè nắm lấy tay của tôi, vừa lên tiếng: “Chị…”
“Hứa Tú! Mày làm cái gì đó? Còn không nhanh đi nấu cơm?” Bố tôi c/ắt ngang lời của em ấy, đuổi em ấy vào trong sân sau.
Ông ấy quay đầu lại nói với tôi: “Hứa Ngọc, gần đây em gái của mày học hành đến ngốc rồi, toàn nói những lời đi/ên kh/ùng, mày đừng có tin nó.”
“Dạ…” Tôi chỉ đáp lại một câu rồi lại cúi đầu xuống.
Trong góc không có người, tôi mới nhìn một cái vào tờ giấy em gái lén nhét vào tay tôi.
Tờ giấy đã bị mồ hôi làm ướt vón thành một cục nhưng vẫn có thể nhận ra chữ của em gái. Khi em ấy viết hình như đang vô cùng sợ hãi, chữ nào cũng cong vẹo không ngay ngắn.
“Chị mau chạy, bố mẹ %&*#”
Còn chưa đợi tôi đọc ra được những chữ ở phía sau từ “bố mẹ” thì đã nghe thấy giọng nói âm trầm của mẹ tôi vang lên từ sau lưng: “Ngọc, đang xem gì đó?”
Tôi gi/ật nảy người còn chưa kịp suy nghĩ kỹ đã nhét tờ giấy vào trong miệng.
Nước bọt rất nhanh đã làm ướt tờ giấy, tôi nhanh chóng nuốt xuống rồi mới quay người lại, cố gắng nở một nụ cười tươi: “Đang ngắm cây lựu, nó được trồng lúc con ra đời đúng không?”
Mẹ tôi ngơ ngẩn nhìn tôi, giọng nói bình thản: “Đúng vậy. Mười tám năm rồi, con đàn cháu đống.”
Bà ấy đang nói chuyện với tôi một cách rất máy móc, lo/ạn xạ.
“Đi học như thế nào? Cây lựu này tốt thật.”
“Con đàn cháu đống. Mẹ cảm thấy như vậy, con cảm thấy như thế nào?”
“Sắp đi đại học rồi đúng không? Mẹ mệt quá rồi.”
Bà ấy nói khá nhiều chuyện.
Cho đến khi trong nhà vang lên tiếng ho khụ khụ của bố tôi.
Bà ấy mới gi/ật mình: “Ngọc à, mẹ nhớ mày rồi, tối nay ngủ với mẹ đi.”
Tôi vốn dĩ nên đồng ý, rất lâu không gặp mẹ rồi nên tôi cũng rất nhớ bà ấy.
Nhưng không hiểu vì sao sự bất an trong lòng tôi ngày càng nhiều hơn.
Trăng dần lên, tôi và mẹ cùng nằm trên giường.
Nhưng mẹ tôi chẳng nói gì cả.
Tiếng thở của bà ấy dần dần trầm xuống, có lẽ đã ngủ rồi.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng mèo kêu rất nhỏ, tôi không phát ra tiếng mặc quần áo vào, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Một bóng đen bổ nhào lên, tôi quen thuộc ôm ch/ặt người đó.
Là em gái.
Em ấy co rúc trong lòng tôi, ôm ch/ặt lấy tôi.
Đôi vai g/ầy ốm đang r/un r/ẩy, nước mắt nóng hổi làm ướt đồng phục của tôi. Em ấy nghẹn ngào nói với tôi.
“Chị, bố mẹ đi/ên rồi… bọn họ muốn đưa chị đến tế Miếu Xà Thần!!!”
Bình luận
Bình luận Facebook