"A Nhiễm, ta thấy được hình ảnh của ta ngày xưa trong con."
Đó là câu đầu tiên của bà, sau khi viết xong, bà nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.
Từ nét chữ thanh tú của bà, tôi dần dần hiểu được quá khứ của bà, cũng như quá khứ của thôn.
Thật kinh ngạc, phẫn nộ và bất lực.
Bà là thanh niên trí thức xuống nông thôn năm đó, và điều tôi không ngờ là, bà từng là vợ của trưởng thôn.
Vì trưởng thôn, bà đã ở lại cái thôn trong núi sâu này, không chọn rời đi để được đào tạo tốt hơn.
Chỉ là không ngờ, một lần ở lại này lại là 50 năm, không những không được ch//ết già mà còn suýt mất mạng trong cái gọi là lễ tế hồ.
Lễ tế hồ bắt đầu lưu truyền từ đời bố của trưởng thôn.
Năm đó điều kiện khắc nghiệt, trong thôn ch//ết đói rất nhiều người, hầu hết các gia đình trong thôn, gần như không góp nổi một nắm gạo, núi non hiểm trở, thú săn không dễ thấy, cũng không ai dám vào núi săn b/ắn.
Chỉ có quả dại và củ chuối để ăn, nhiều người còn ăn cả vỏ cây.
Trưởng thôn lúc đó hết cách rồi, thấy người dân sắp ch//ết đói, hàng trăm người ngày ngày vây trước cửa nhà ông đòi ăn uống, ông chỉ muốn ch//ết đi cho xong.
Ông thật sự chuẩn bị ch//ết, một đêm nọ ông đã ra bờ hồ, chuẩn bị nhảy hồ t/ự v*n, nào ngờ gặp một ông lão tóc dài đang câu cá bên hồ.
Nghe xong lời trưởng thôn, ông lão đã câu từ dưới hồ lên rất nhiều cá cho trưởng thôn, chính những con cá này, đã cho cả thôn một cơ hội thở dốc.
Chỉ là cá rồi cũng sẽ ăn hết, trưởng thôn đã thử dẫn người đi câu cá, nhưng căn bản không câu được.
Rất nhanh, ông lại gặp ông lão đó, ông lão lại cho ông rất nhiều cá.
Nhưng bắt đầu có điều kiện.
Ông lão muốn ông định kỳ ném quần áo xuống hồ, ném bát, ném một số đồ dùng sinh hoạt của người dân, những thứ này vẫn còn là chuyện nhỏ, sau khoảng một năm, ông lão bắt đầu muốn trưởng thôn ném người sống xuống, còn phải là phụ nữ.
Lễ tế hồ từ đó bắt đầu.
Bà không phải là nạn nhân đầu tiên, năm đó rất nhiều phụ nữ trong thôn đều bị ném xuống hồ.
Để trong thôn có thể sinh sôi nảy nở, ông lão còn hứa với ông, sẽ định kỳ cho ông Ngư Nương.
Người dân bắt đầu tôn xưng ông lão này là Thần Hồ, hằng năm vào dịp lễ tết đều đ/ốt hương tế bái.
Người dân bắt đầu dần dần bị cái gọi là Thần Hồ và Ngư Nương chi phối, từ lương thực ban đầu, đến tiền bạc sau này, thậm chí cả con cái, tất cả đều do Thần Hồ cung cấp, cho nên người dân không còn lao động nữa, chẳng khác nào lợn gà bị nuôi nh/ốt.
Không có phụ nữ, thì đi m/ua, thì đi lừa.
Là thanh niên trí thức năm đó, bà đương nhiên không thể đồng ý với cái kiểu này, đến đời trưởng thôn đương nhiệm, bà đã mấy lần nói với trưởng thôn, không thể tiếp tục như vậy được.
Trưởng thôn cũng đã từng thay đổi, nhưng không có tác dụng, hầu như tư tưởng của tất cả người dân đều đã ăn sâu bén rễ rồi, đây không phải là vấn đề thay đổi đơn giản, mà là vấn đề tư tưởng của họ đã ăn sâu bén rễ.
Không cho Ngư Nương, không tế Thần Hồ, còn chưa đợi Thần Hồ nổi gi/ận, người dân đã không chịu nổi rồi, họ đã coi cuộc sống do tà đạo này mang lại là điều hiển nhiên.
Cuối cùng, những người dân này, thậm chí cả trưởng thôn, đã chĩa mũi nhọn vào người phụ nữ duy nhất trong thôn lúc đó.
Chính là bà, lúc đó đã mang th/ai.
Bà cũng đã từng trốn.
Giống như tôi, muốn chạy vào rừng, nhưng chưa kịp lên núi, đã bị người dân bắt lại.
Lúc đó bà đã hơn 40 tuổi rồi, muộn mới có con, nhưng vẫn bị trưởng thôn và người dân đỏ mắt ném xuống hồ.
"Người dân ở thôn này đều là s/úc si/nh, bọn họ ăn thịt người."
Viết đến đây, bà nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Bình luận
Bình luận Facebook