28
Một năm sau, công ty của anh đã phát triển, đào tạo được vài người nổi tiếng khá có tiếng tăm.
Vào dịp kỷ niệm một năm thành lập công ty, sau khi buổi tiệc tại công ty kết thúc, Cố Vân Khiên nhất quyết kéo tôi đi ăn mừng.
Tôi tặng anh một chiếc cà vạt làm quà.
Anh đỗ xe bên bờ sông, ngay lúc đó pháo hoa bừng sáng bên ngoài cửa sổ, rực rỡ và lộng lẫy.
Tôi không biết có phải anh đã sắp xếp pháo hoa không.
Đang định hỏi, quay đầu lại thì thấy anh đang cầm một chiếc nhẫn, mỉm cười nhìn tôi.
“Bảo bối, em có muốn cùng anh tiến xa hơn không?”
“Anh chắc chứ?”
“Đương nhiên rồi, anh chưa từng làm điều gì khiến mình phải hối h/ận. Em bám lấy anh lâu vậy rồi, chẳng phải nên có trách nhiệm với anh sao?”
Cố Vân Khiên nhìn tôi với ánh mắt kiên định.
Tôi mỉm cười gật đầu và đưa tay ra.
Tôi cũng sẽ không bao giờ hối h/ận về sự lựa chọn này.
Pháo hoa kết thúc, đúng lúc trời đã gần nửa đêm.
Cố Vân Khiên ôm tôi, hôn không dứt.
Tôi đẩy anh ra, bảo anh lái xe về nhà.
Anh vẫn không chịu nhúc nhích, ánh mắt ánh lên sự đắm say.
“Bảo bối, nơi đây là vùng vắng vẻ mà, thử không?”
“Cố Vân Khiên, anh đừng có ngốc.”
Anh cười khẽ, không để ý đến sự phản kháng của tôi, lại tiến tới.
Mặt tôi đỏ bừng, tim đ/ập lo/ạn nhịp.
Chiếc cà vạt mà tôi tự tay đeo cho anh cuối cùng lại chuyển sang cổ tay tôi.
Đêm nay thật dài.
…
Bình luận
Bình luận Facebook