Lục Vũ Thâm không biết rằng, sau khi khách sáo xong, tôi đã không rời đi.
Tôi vô tình nghe được anh ta và một người bạn đang trò chuyện.
“Làm sao tôi có thể quên cô ấy được?”
“Cô ấy lúc trước nói chỉ là cùng tôi chơi chơi.”
“Mục đích tôi đến đây cũng vậy.”
“Chỉ là chơi đ ù a thôi.”
Tôi giả vờ như không quan tâm và rời đi, nhưng trong lòng đã có sẵn kế hoạch.
Vì vậy, cuộc hợp tác này từ đầu đến cuối chỉ là một bữa tiệc Hồng Môn.
Nhưng ba năm qua, tôi cũng không phải là sống vô nghĩa.
Tiệc Hồng Môn trong kinh doanh, thắng thua còn chưa được định đoạt.
Tôi mỉm cười trả lời Lục Vũ Thâm: “Kinh doanh của Lục Tổng, tôi sao dám không nhận.”
Bình luận
Bình luận Facebook