6
Còn cần phải hỏi à?
Không phải hồi trước anh vì chuyện này mà đề nghị chia tay với tôi à?
“Đúng thế, làm sao?” - Tôi hơi mất kiên nhẫn.
Phía bên Chu Tần yên tĩnh mấy giây, dường như đang cân nhắc xem nên mở miệng thế nào: “Vậy… vậy bây giờ có phải em đang…”
Lúc này, trong điện thoại bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một tên con trai khác.
“Này, Chu Tần! Nick cậu lại die rồi! Tôi trụ không nổi nữa, cái nick tên Wanwan kia dũng mãnh quá, cậu tự đi mà chơi đi!”
???
Tôi nhịn không được gửi tin nhắn cho Lâm Tuyết: “Cậu đang đ/á/nh nhau với Chu Tần à?”
Lâm Tuyết: “Cái thằng khốn nạn đấy, tớ ngứa mắt hắn lâu rồi! Người phụ nữ của tớ thì để tớ bảo vệ!”
Tôi: “...”
Lâm Tuyết: “Đừng nói nữa! Hôm nay tớ phải gi*t hắn một trăm lần!”
Tôi: “... Thôi bỏ đi, lát nữa tớ tặng cậu trà sữa nhó.”
Vừa mới rep Lâm Tuyết, bên tai đã nghe thấy giọng Chu Tần: ‘Đến đây!”
Dường như hắn đã về lại vị trí của mình, tiếng bàn phím vẫn chưa dứt, trong miệng còn đang lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó:
“... Chắc là trùng hợp bằng điểm nhau thôi, sao mà…”
Tôi nghe không rõ: “Anh nói gì cơ?”
Giọng điệu của hắn bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn hẳn: “Ồ, không có gì, vừa nãy bạn cùng phòng anh đang chơi giúp anh, chơi lại nhé?”
Tôi: “OK.”
Lâm Tuyết đang muốn ch/ém đầu anh đấy.
Tôi bước vào quán trà sữa, không đông lắm.
“Hai trà sữa nho tím mang về, cảm ơn.”
Đang định quét mã thanh toán, thì bỗng bên cạnh có một cánh tay vươn đến, tranh trước.
Tít.
???Tôi khó hiểu quay đầu, nhìn thấy một cậu trai đang cười cười nhìn tôi.
“Cậu là Giang Vãn nhỉ? Mình là sinh viên khoa hóa học ở bên cạnh, có thể add wechat được không?”
Tôi vô cảm nói: “Ngại quá, tôi không dùng wechat.”
“...”Nét mặt cậu ta có hơi ngượng ngùng, “Vậy số điện thoại thì sao?”
Tôi: “Trùng hợp quá, điện thoại tôi hỏng rồi.”
“……”
“Hết bao nhiêu, tôi trả cậu.”
Tôi lục lọi bộ đồng phục quân sự, lại phát hiện ra mình không mang tiền mặt.
Hình như cậu ta nhìn ra, cười hi hi nói:
“Nếu điện thoại hỏng rồi, thì cậu để lại phương thức liên lạc đi, sau này khi nào có thời gian thì trả mình cũng được.
Tôi cau mày, thấy hơi phiền rồi đấy.
Đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
“Ba mươi tư tệ phải không? Để tôi chuyển cho cậu.”
Tôi quay đầu, lập tức sững người.
Cậu trai kia cũng kinh ngạc: “Anh… anh Bùi?”
Bùi Gia Ngôn giơ điện thoại ra: “Không phải muốn add wechat à? Thế add của tôi đi.”
Nét mặt của cậu trai đó một lời khó nói hết, ánh mắt không ngừng lia qua lia lại giữa hai chúng tôi.
“Đàn anh, anh, hai người…”
“Học cùng khoa, tiện liên lạc.” - Bùi Gia Ngôn hình như hơi cười nhẹ, ý trên mặt chữ, “Không người ta lại tưởng khoa công nghệ thông tin chúng tôi hết người rồi.”
Sắc mặt cậu trai kia nháy mắt trắng bệch, cuối cùng cũng không dám add wechat của Bùi Gia Ngôn.
Bùi Gia Ngôn dứt khoát trả giúp tôi tiền hai cốc trà sữa, rồi cũng vội vàng cầm trà sữa rời đi.
Tôi nghĩ một lúc, rồi đưa một cốc trà sữa nho tím cho anh: “Cảm ơn đàn anh.”
Anh không nhận, cụp mắt nhìn qua, lông mày hơi nhướng lên: “Hai cốc, cốc còn lại m/ua cho bạn trai à?”
Bình luận
Bình luận Facebook