Tôi ch*t lặng vì tiếng hệ thống, còn Lục Quan Lan thì đổ mồ hôi lạnh.
“Người ước? Theo tâm ý? Vậy mấy cái nhiệm vụ mờ ám kia… đều do em nghĩ ra à?”
Tay tôi còn đặt trên lưng hắn, liền đổi hướng, nhéo mạnh một cái.
“Lục Quan Lan, em đúng là tự ngược bản thân. Nếu anh không mềm lòng, em thật sự định ch*t sao?”
“Em… để em giải thích...”
Hệ thống bất ngờ phản hồi:
[Phần trừng ph/ạt do ký chủ ép hệ thống làm giả, chưa từng thật sự thi hành. Hệ thống rất nhân đạo, mong đ/á/nh giá công bằng nhé!]
[Đừng quên, người yêu cậu là Ảnh đế đấy~]
“……”
Mặt Lục Quan Lan trắng bệch, hắn cúi đầu thở dài:
“Xin lỗi. Em thật sự hết cách rồi. Anh cứng đầu quá… em đã chờ mười năm, nếu còn phải chờ trong vô vọng thêm nữa, có lẽ em sẽ phát đi/ên.”
Tôi nhìn hắn, im lặng.
Hắn cười khẽ, giọng như tự giễu:
“Có lẽ em thật sự đi/ên rồi. Một giấc mộng hoang đường, mà em cứ nghĩ có thể thành thật.”
Hắn mở hộc xe, lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay nạm kim cương.
“Em đã m/ua nó đúng hẹn, chỉ tiếc mười năm trôi qua vẫn chưa thể trao cho anh. Em vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, đến giờ nó vẫn chạy rất chuẩn. Ngày mai là sinh nhật anh. Em chỉ mong lần này, anh đừng ném nó đi nữa… được không?”
Người trước mặt tôi, đôi mắt sâu thẳm, hàng mi dài, hơi ươn ướt nơi khóe mắt, trông chẳng khác gì chú cún nhỏ đang sợ bị bỏ rơi.
Mà tôi, vẫn cứ mềm lòng như thế.
Cố giữ vẻ nghiêm, nhưng khóe môi vẫn cong lên:
“Đeo thử xem nào, có vừa không.”
Mắt hắn sáng rực, sợ tôi đổi ý, vội cài chốt “cạch” một tiếng.
“Chống nước đấy, đừng tháo ra.”
Ánh kim cương phản chiếu dưới nắng, lấp lánh rực rỡ.
Tôi như bị thôi miên, kéo áo hắn lại, nghiêng đầu hôn lên môi.
“Cốc, cốc, cốc!”
Nắp ca-pô bị gõ, cảnh sát giao thông cúi xuống nhìn vào xe:
“Sao lại dừng ở làn khẩn cấp thế này? Xe hỏng à? Có cần gọi c/ứu hộ không?”
“Không không! Bọn tôi đi ngay!”
Xe chạy xa khỏi đó, tôi và Lục Quan Lan nhìn nhau qua gương chiếu hậu, cùng bật cười.
Tôi nghiêm giọng hỏi:
“Hệ thống, nhiệm vụ tiếp theo là gì?”
Lục Quan Lan khẽ cười, cúi đầu đáp:
“Tìm chỗ nào vắng người… rồi tiếp tục.”
(Hết chính văn)
Chương 10
Chương 17
Chương 9
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 9
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook