Tôi nhường lại những tấm thẻ thăm viếng mà chị Hồng và anh Tuấn thu được từ việc gi*t hại đồng đội cho cô học sinh và huấn luyện viên thể hình. Tốt bụng dặn dò họ vẫn còn thời gian, có thể đến thăm các quái vật từ tầng 20 đến 30.
"Nếu bọn quái vật ấy nhắm vào các cậu, hãy nói mình là bạn của Ninh Niệm ở tầng 30, cô ấy bảo lên đây lấy thẻ."
Tôi tin rằng, sau bao lần tâm sự tỉ tê với nhóm quái vật, ít nhiều chúng cũng phải nể mặt mình chứ?
Cô học sinh và huấn luyện viên cảm kích không thôi, cúi người liên tục. Tôi vội tránh né, ba người cứ như đang nhảy điệu tango vậy.
Một mình tôi đi xuống tầng dưới, thu thập những tấm thẻ cần thiết. Càng xuống thấp, mọi thứ càng dễ dàng. Chỉ vài phút đã thu thập đủ bộ thẻ. Thế nhưng, tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ vẫn không vang lên.
Tôi biết mình còn thiếu thứ quan trọng nhất. Tấm thẻ của tầng 30, câu chuyện tầng 30. Nhưng tôi đâu phải kẻ ngốc. Những ngày qua sống chung với nhau, tôi đã hiểu hết câu chuyện của họ rồi.
Họ vốn là bốn người xa lạ không liên quan. Tư Tư là cô bé bị hại trong mưa khi tốt bụng che ô cho người đàn ông trưởng thành. Ông lão ruột là ông già bị một cô gái vu oan là "bi/ến th/ái" trên xe bus, cuối cùng vẫn giúp cô gái kia bắt kẻ x/ấu nhưng bị đ/âm thủng bụng. Bà lão đen chứng kiến con trai bất lực nhìn mình bị th/iêu sống vì vòi c/ứu hỏa khô cạn. Đại Boss Đoạn Đầu là con trai của giáo phái tà thần, bị chính cha mẹ dùng d/ao cùn ch/ặt đầu để lấy tủy xươ/ng.
Việc chúng tôi tái ngộ ở đây, tạo thành một gia đình kỳ quặc, có lẽ không phải ngẫu nhiên. Trước ngày gặp nạn, tôi từng m/ua bốn bó hoa đặt lên bốn ngôi m/ộ liền kề trong nghĩa trang. Những tấm bia đó khắc tên:
Tần Tư Tư.
Lưu Ái Quốc.
Lý Thúy Lan.
Vô Danh.
Hóa ra, hắn thật sự là Vô Danh.
Bình luận
Bình luận Facebook