Bức tranh được tháo xuống, mắt tôi bỗng tối sầm lại, hành lang đột nhiên tối thui, giơ bàn tay ngay trước mặt cũng không thấy được.
Yên tĩnh, bầu không khí yên tĩnh đến mức q/uỷ dị, làm tôi ngây người tại chỗ không dám động đậy bừa bãi, bên tai chỉ có tiếng hít thở của chính mình.
Ông lão trước mắt cũng không biết đã biến mất từ lúc nào.
Sau lưng không hiểu tại sao tự nhiên lóe lên ánh sáng màu xanh lục, tôi cứng ngắc từ từ xoay người lại.
Cảnh tượng trên hành lang dọa tôi sợ suýt chút đi gặp Diêm Vương.
Thông qua ánh sáng màu xanh lục ở phía cuối hành lang, tôi lờ mờ thấy được cửa của tất cả các phòng đều được mở ra, hơn nữa trước mỗi một cánh cửa đó đều có một người đang đứng.
Không ngoài dự liệu thì bọn họ đều đang hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tôi, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào khác, giống như người ch*t đang đứng im ở đó.
“A!!!” Tôi hét lớn một tiếng, quay người bỏ chạy.
Đằng sau lưng cách chỗ tôi đang đứng không xa có một chiếc thang máy.
Nhưng thang máy hình như là bị hỏng, dù có ấn thế nào cũng không có phản ứng gì.
Tiếng bước chân đằng sau lưng càng lúc càng rõ ràng, trong lòng tôi lo/ạn như m/a, thứ đằng sau lưng đang đến gần, càng lúc càng gần rồi…
Tôi cảm nhận được khoảng cách giữa tôi và những thứ kia đang được rút ngắn lại.
Bảy mét.
Năm mét.
Ba mét.
Hai mét.
Một mét…
Lúc này, tôi liếc mắt thậm chí còn có thể thấy được một bàn tay trắng bệch như người ch*t đang vươn ra từ phía sau lưng qua bả vai, như thể định tóm lấy cổ tôi vậy.
Vào thời khắc mấu chốt, cửa thang máy mở ra.
Tôi lập tức né cánh tay kia và lách người chạy vào thang máy.
Lưng dựa vào một mặt của thang máy, mắt trừng lớn nhìn con q/uỷ trên cùng đang cách tôi ngày càng gần, trái tim cũng dần lạnh đi.
Ngay khoảnh khắc cánh tay đó đang chuẩn bị vươn vào thì cửa thang máy đóng lại.
“Xì xì—”
Cánh tay bị c/ắt đ/ứt, m/áu phun ra, b/ắn hết lên mặt làm tôi không mở nổi mắt.
Không dám nhìn cánh tay bị c/ắt đ/ứt trên mặt đất, tôi cứ nghển cổ nhìn chăm chăm vào những con số tầng đang giảm dần xuống.
Lúc này, điện thoại trong túi kêu lên.
Là tin nhắn của anh trai:
“Đừng đi thang máy!”
Tôi tuyệt vọng khóc không ra nước mắt: “Hình như đã muộn rồi…”
Tiếp đó lại là một tin nhắn:
“Đi thang máy thì cũng không được đi xuống tầng âm thứ 3!”
Ngẩng đầu lên, tôi thấy số tầng đang giảm rất nhanh, hoảng hốt.
Vừa rồi rõ ràng tôi đã ấn tầng 1 mà, nhưng thang máy đi tới tầng 1 cũng không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục đi xuống.
Tôi lập tức nhấn -1, -2, không có tác dụng.
Thang máy dừng lại ở tầng -3, cửa thang máy mở ra, không gian đen như mực lọt vào tầm mắt tôi, tôi cứ như đang ở trong một lớp mực dày vậy.
Bình luận
Bình luận Facebook