Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
Mỗi ngày tan ca, vừa bước ra khỏi cổng bệ/nh viện, anh ta đã ưỡn ng/ực, đứng thẳng tắp như chim công xòe đuôi trước mặt tôi, hỏi tôi liệu anh ta có cái vinh hạnh được đưa tôi về nhà không.
Thế nhưng, lần nào tôi cũng từ chối với lý do là tôi có xe riêng.
Anh ta cứ thất bại hết lần này đến lần khác, mỗi lần bị từ chối, anh ta lại ủ rũ như một con gà trống trụi lông.
Nhưng đến ngày hôm sau, anh ta lại được tiêm thêm một liều m.á.u gà, không tin vào số phận mà xông lên ‘tấn công’ tiếp.
Tôi: “…”
Chiều nay có một ca phẫu thuật, tôi là bác sĩ mổ chính, đã đứng trên bàn mổ suốt 3 tiếng đồng hồ. Sau khi phẫu thuật thành công, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng th/ần ki/nh căng thẳng.
Thay đồ xong, tôi chuẩn bị đi kiểm tra phòng bệ/nh thì phát hiện Trình Cù và một người khác, có lẽ là bạn anh ta, đang ngồi trên ghế ở hành lang.
Bạn anh ta nói: “Tôi chẳng hiểu cậu nữa. Cậu đến đây báo danh bao nhiêu ngày rồi, người ta còn chẳng thèm nhìn cậu một cái, sao cậu vẫn kiên trì thế?”
Trình Cù: “Cậu chưa gặp được chân ái nên cậu không hiểu đâu.”
“Chân ái cái quái gì! Hai người mới ăn với nhau có một bữa, rõ ràng cậu chỉ là ‘thấy sắc nổi lòng tham’. Hồi trước cậu nói với tôi thế nào? ‘Có đẹp như tiên nữ thì tôi cũng chẳng thèm~! Cậu ta đến là tôi bảo cậu ta cút~!’. Giờ nhìn cậu xem, bám dính lấy người ta, bar cũng không đi, đua xe cũng bỏ luôn, chỉ quanh quẩn bên một Beta. Quan trọng là cậu hẹn người ta bao nhiêu lần, người ta còn chưa đồng ý một lần nào, có năng lực gh/ê!”
Trình Cù ‘chậc’ một tiếng: “Nói cái gì mà ‘một Beta’, có biết lịch sự không? Cậu ấy có tên, gọi là Tống Dật. Hơn nữa Beta thì sao? Tôi thích Beta đấy, tôi cam tâm tình nguyện theo đuôi đấy, cậu quản được tôi à?”
Người bạn kia có vẻ cạn lời, chỉ đảo cho anh ta một cái lườm kinh Thiên động Địa.
Tôi vừa định giả vờ không quen, lẳng lặng đi ngang qua bọn họ thì Trình Cù quay đầu lại, nhìn thấy tôi, “Bác sĩ Tống!”
Mí mắt tôi gi/ật nhẹ.
… Lẽ ra nên đi vòng qua tầng dưới.
Tôi nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn: “Trình tiên sinh lại đến bệ/nh viện, là cơ thể có chỗ nào không khỏe sao?”
Trình Cù như dâng hiến bảo vật, xách một cái thùng lớn từ sau lưng ra.
Tôi nhìn kỹ lại, đó là một thùng… bút máy.
Chúng được xếp ngay ngắn, cùng một thương hiệu, mỗi chiếc đều có giá không hề rẻ.
“Tôi hỏi thăm rồi, thứ mà bác sĩ các anh thiếu nhất là bút. Loại bút này cầm rất vừa tay, tôi m/ua sỉ một thùng về, đảm bảo anh dùng sẽ thuận tay! Có cả đống này, từ nay không sợ mất bút nữa nhé.”
“Khi nào hết thùng này, tôi lại gửi cho anh thùng nữa.”
Tôi: “…”
Đúng là nhân tài.
Thùng bút này cuối cùng tôi vẫn bắt anh ta mang về. Giá trị quá cao, tôi sợ bị người khác nói là mình nhận hối lộ.
Trình Cù chỉ suy sụp mười giây, rồi lại nở nụ cười đáng gh/ét đó, nói không sao cả, tối sẽ đến đón tôi tan ca.
Rõ ràng là lại bị tôi từ chối một cách tà/n nh/ẫn.
Người bạn đứng bên cạnh cố nhịn cười đến mức sắp bị nội thương, cuối cùng không nén nổi, bật cười thành tiếng.
Nhưng ngay lập tức bị tôi dùng lý do “khu vực nội trú không được gây ồn ào” mà chặn họng lại.
… Hai người này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Cuối cùng Trình Cù phải kéo người bạn, liên tục xin lỗi, túm áo, xách một đống bút, lách cách lảo đảo chạy đi.
5.
“Bác sĩ Tống vất vả rồi, phần tiếp theo cứ giao cho chúng tôi, anh về nghỉ ngơi sớm đi!”
Tôi gật đầu: “Bệ/nh nhân sau khi phẫu thuật tỉnh lại có thể tâm lý hơi bất ổn, chú ý trấn an họ!”
Bàn giao xong xuôi mọi việc, tôi lái xe về nhà. Bận rộn cả ngày, quả thật có hơi mệt.
Chỉ là trên đường về, phía sau xe tôi luôn có một chiếc G-Wagon theo sát, không quá gần cũng không quá xa.
Kiểu xe quen thuộc, biển số quen thuộc.
…
Tôi đâu có hạ mê d.ư.ợ.c gì cho anh ta đâu, sao cứ không chịu bỏ cuộc thế này?
Tôi thu lại ánh mắt, quyết định coi như không thấy cho đỡ bận tâm.
Khi lái xe đến một đoạn đường ven sông, tôi chợt thấy một đám đông đang tụ tập bên đường.
Có t.a.i n.ạ.n sao?
Nhìn kỹ hơn, mọi người đang vây quanh một đứa trẻ ngồi trên lan can, chênh vênh, có vẻ như sắp nhảy xuống sông.
Tôi vội vàng đỗ xe bên đường, vừa xuống xe định chạy tới, thì thấy đứa bé buông mình, trực tiếp nhảy xuống.
Đồng tử tôi chợt co rút.
Tôi không kịp nghĩ ngợi, gạt đám đông ra, định nhảy xuống c/ứu người.
Một bóng đen nhanh nhẹn, sắc bén đã nhanh hơn tôi. Chỉ trong một khoảnh khắc, anh ta đã nhảy khỏi cầu và biến mất.
Tôi đứng sững tại chỗ, tim như bị bóp nghẹt đột ngột. Cảm giác ngạt thở ập đến, tim đ/ập nhanh dữ dội.
Là Trình Cù.
6.
…
“Nhóc nói xem, tuổi đời đang đẹp thế này, tiền đồ sáng lạn thế này, có chuyện gì mà phải nghĩ quẩn đến mức nhảy sông? Nhìn xem, bao nhiêu người lo lắng cho nhóc đấy!”
“Nhóc còn nhỏ lắm, cuộc đời này không có cái dốc nào mà không trèo qua được đâu. Nhóc nhìn chú đây này, người mà chú muốn cưới đã nửa tháng rồi không thèm để ý đến chú. Chú gửi hoa gửi quà cũng chẳng có tác dụng gì, dốc hết tài sản ra để theo đuôi người ta, người ta còn không thèm nhìn. Nhìn xem, chú sắp phải sống cô đ/ộc đến già rồi đây, chú có buồn không? Nhóc thấy chú có nhảy sông chưa?”
Tôi cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người cậu bé, rồi lườm Trình Cù một cái, “Thôi đi, cậu bé đang xúc động, đừng nói nữa!”
Chương 43
Chương 15
Chương 19
Chương 23
Chương 17
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 9 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook