Tôi vẫn quyết định ở lại.
Mặt mũi nào quan trọng bằng tính mạng, đàn ông phải biết lúc co lúc duỗi.
Ngôi nhà cũ của Tống Hà sạch sẽ hơn tôi tưởng, sàn gỗ cổ kính không một hạt bụi.
"Mấy năm nay cứ dịp Tết là tôi về đây ở một thời gian ngắn."
Tôi xỏ dép lê hỏi qua loa: "Chẳng phải anh toàn ở nước ngoài sao?"
"Tôi đi ra nước ngoài chứ có phải ch*t ngoài đó đâu."
Tống Hà trả lời với vẻ mặt lạnh lùng, ngồi xuống bàn ăn: "Ăn tối chưa?"
Nghe anh ấy hỏi, bụng tôi đói thật, nên đành liều ngồi xuống theo.
Món ăn rất đơn giản, có thêm một đĩa mơ ngâm đường nhỏ.
Tôi nếm thử, không khách sáo nhận xét:
"Ông nội tôi làm mơ ngâm đường rất giỏi, ngon hơn cả món này."
Tống Hà cũng gắp một quả bỏ vào miệng.
"Tôi biết."
Tôi thầm nghĩ, ôi giời, lại biết rồi, giỏi lắm đấy.
Nhắc đến ông nội, tôi lại nhớ đến bức thư tình từ người đàn ông khác.
Đầu đũa thấm nước mơ, nhuộm cơ thành màu tím.
Tôi nhìn chằm chằm, lẩm bẩm: "Hừ, dù tình cảm có mãnh liệt đến đâu thì cũng sẽ ng/uội lạnh theo thời gian. Con người cuối cùng sẽ buông xuôi, chấp nhận sự thật, rồi cưới vợ sinh con."
Tống Hà không đáp lại.
Anh ấy lặng lẽ ăn cơm rồi buông bát đũa xuống, nhìn chăm chú vào đĩa mơ một lúc lâu rồi lên tiếng:
"Mẹ tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi do ông ngoại nhặt được, cả đời ông ấy không lấy vợ."
Giọng Tống Hà rất bình thản và điềm tĩnh, nhưng khiến lòng tôi chấn động.
Tôi há hốc miệng không nói nên lời, nhìn anh ấy đứng dậy dọn bàn, trong lòng bỗng thấy bức bối như có thứ gì đó chặn ngang, vừa chua xót vừa khó chịu.
Cảm giác này cứ dày vò tôi mãi đến khi chuẩn bị đi ngủ.
Tống Hà chỉ dọn phòng mình, các phòng khác đều khóa cửa chưa dọn dẹp, nên tôi đành trải chiếu ngủ dưới đất trong phòng anh ấy.
Ánh trăng trải khắp sàn, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, mắt dán vào vùng tối đen dưới gầm giường anh.
Càng nhìn càng thấy bóng tối đặc quánh, như có hố đen nuốt chửng tôi, hoặc thứ gì đó sắp bò ra.
Ý nghĩ bất chợt ấy khiến tôi rùng mình, vội ngồi bật dậy.
Không nghĩ ngợi gì, tôi lật ngay chăn của Tống Hà rồi chui tọt vào trong.
Bình luận
Bình luận Facebook