4
Đến khi tôi tắm xong đi ra, tôi không thấy Cẩn Xuyên đâu nữa.
Tôi gọi em ấy, không thấy ai trả lời.
Cái tên nhóc này, đi đâu chơi rồi không biết?
Tôi theo thói quen đi vào phòng ngủ, đúng lúc nhìn thấy em ấy đang loay hoay đứng ở đầu giường của tôi......
“Em bỏ xuống cho anh!” Tôi lớn tiếng quát em ấy.
Cẩn Xuyên đột nhiên bị tôi làm cho h/oảng s/ợ, đồ vật trong tay rơi xuống đất.
Phát ra một trận âm thanh chói tai.
“......Anh…..”
Cẩn Xuyên như bị tôi dọa sợ, đứng tại chỗ giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.
Tôi nhìn em ấy một cái, thuận thế đ/á vật kia xuống gầm giường:
“Tiểu Xuyên, sao lại muốn đi vào trong phòng anh vậy?”
Tôi lập tức dịu giọng an ủi Cẩn Xuyên.
Cẩn Xuyên bĩu môi, có chút ủy khuất: “Em chỉ là muốn đến phòng anh tìm ít sách thôi.”
“Là sách gì vậy? Anh tìm giúp em nha.”
Tôi cưng chiều xoa xoa đầu em ấy, giọng điệu nhẹ nhàng trấn an cảm xúc của em ấy:
“Bất kể là sách gì? Anh đều có thể giúp em tìm được.”
Trước mắt tôi muốn ổn định lại em ấy, không nghĩ tới Cẩn Xuyên người này lại trong lúc bất chợt giống như được bơm m/áu gà nhảy dựng lên.
“Anh ơi, cái vừa rồi là cái gì vậy, hình như rất giống…”
Cẩn Xuyên còn chưa nói xong đã bị tôi cưỡng ép c/ắt ngang.
“Đó là thứ anh đã bỏ đi rồi, đã lâu không dùng đến, anh cũng quên mất.”
“Thật sao ạ?”
Cẩn Xuyên ánh mắt ngây thơ nhìn tôi, vừa nhìn đã biết rất dễ lừa.
Tôi nên nói thế nào đây, nói sao mới khiến em ấy tin đây?
Bình luận
Bình luận Facebook