Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Người đàn ông tựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ, chân mày sắc, ngũ quan sâu, vẻ mặt lạnh nhạt.
Mái tóc được vuốt keo cẩn thận, khác hẳn với dáng vẻ rối bời, hoang dại ngày nào tôi từng nhớ.
Hắn dường như không vui khi bị làm phiền, khẽ mở mắt nhìn tôi, ánh mắt lướt qua một tia cảm xúc phức tạp, thoáng đến rồi tan biến.
Cố Nam Thành chậm rãi lấy bật lửa ra, ngọn lửa đỏ liếm qua đầu th/uốc.
Khói th/uốc tỏa ra mờ mịt, khiến gương mặt hắn như ẩn trong sương.
Giọng hắn bình thản:
“Ừm? Bao nhiêu tiền?”
Tôi sững lại, rồi cơn tức và tủi nh/ục trào lên.
“Hay thật, không một lời mà biến mất coi như xong, tôi còn lo anh gặp chuyện. Đồ bạc bẽo, giờ lại giả vờ không biết tôi hả?”
Tôi đưa tay ra, nhìn thẳng vào Cố Nam Thành, nhấn từng chữ:
“Mười hai nghìn năm trăm hai mươi sáu tệ hai hào tư, một phân cũng không được thiếu
Gương mặt Cố Nam Thành lạnh lùng, môi mím ch/ặt như muốn nói gì đó — thì một giọng nữ mềm mại, ngọt ngào đã vang lên trước:
“Anh Nam Thành, đừng cho anh ta. Loại người này chuyên giả vờ bị hại để xin tiền thôi.”
Tôi quay đầu nhìn theo giọng nói.
Hóa ra trong xe còn có một cô gái. Có lẽ vì trời tối, mà dáng Cố Nam Thành lại cao, nên tôi không thấy.
Cô ta diện váy dạ hội sang trọng, có lẽ chuẩn bị đi dự tiệc. Giờ đây, gương mặt trang điểm tỉ mỉ đang phụng phịu, tay khoác ch/ặt cánh tay hắn, nũng nịu.
Tôi bật cười khẽ — khiến cô ta nổi gi/ận.
“Cười cái gì?”
Tôi chẳng buồn trả lời, chỉ nhìn thẳng vào mắt Cố Nam Thành, dựa người lên xe điện, giọng châm chọc:
“Ồ? A Thành à, lúc nằm trên giường tôi, anh đâu có nói mình là trai thẳng nhỉ? Thế nào? Ăn ở không công rồi giờ phát tài, không định giúp đỡ người từng nuôi mình sao?”
“Anh nói linh tinh!”
Cô gái đỏ mặt, tức gi/ận định mở cửa xe bước xuống cho tôi một cái t/át, nhưng bị Cố Nam Thành giữ lại.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn tôi. Đường nét gương mặt căng cứng, ánh mắt sâu thẳm như nước đêm dưới ánh đèn neon.
Giọng nói trầm ổn, lạnh nhạt:
“Không quen. Một kẻ vô liêm sỉ, không đáng bận tâm.”
Rồi hắn khẽ quay sang:
“Trần Diễm, chuyển tiền cho cậu ta.”
Tôi cúi xuống, nhìn thấy tài khoản của mình vừa nhận được một khoản tiền, bèn mỉm cười thật tươi:
“Cảm ơn ông chủ. Ông chủ đi thong thả nhé!”
Chiếc Maybach đen tuyền lao đi, để lại làn khói mờ trong gió đêm.
Tôi nhìn theo chiếc xe đã khuất bóng, tặc lưỡi, rồi vừa đi về nhà vừa nghêu ngao hát.
Chương 12.
Chương 11
Chương 12
Chương 13.
Chương 13
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook