Trưởng làng và bố tôi cũng nhanh chóng đi đến giữa bác cả và Hồ Lão Tam.
Bố tôi khuyên ngăn bác cả, kêu bác ấy lo cho bác gái còn đang ngất.
Trưởng làng thì chỉ huy những người gan dạ đến thu dọn x/á/c của anh họ tôi, sau đó bàn bạc có nên nhân lúc trời tối để lại những tượng Phật đã đào lúc sáng vào lại vị trí cũ không.
Kết quả, trong làng không có mấy người dám đi tới di chuyển những tượng Phật bằng đ/á đó nữa.
Cuối cùng vẫn chỉ có hai người là bố tôi cùng trưởng làng dẫn đầu thì mới có mấy thanh niên gan dạ đi theo.
Lúc này bác gái cả của tôi mới từ từ tỉnh lại, khi nhìn thấy th* th/ể của anh họ tôi lại bắt đầu không ngừng lau nước mắt.
Bố tôi bảo tôi đi về nhà trước, bản thân ông ở lại với trưởng làng và mấy người để thương lượng về chuyện những pho tượng Phật đó.
“Đừng làm ồn đ/á/nh thức bà nội của con.” Bố cảnh báo tôi.
Tôi gật đầu, thật ra bây giờ tôi không còn chút buồn ngủ nào, nhưng cứ ở mãi chỗ này dường như cũng không giúp được gì.
Bước lên lớp bùn đã hơi khô lại cùng mọi người đi lên bờ, tôi quay đầu lại nhìn trưởng làng và bố tôi đang ở trong hồ.
Bọn họ vẫn đứng trước những tượng đ/á, hình bóng màu đen không có nhúc nhích chút nào, dường như đã đông cứng lại thành những pho tượng bằng đ/á màu đen.
Có một nỗi sợ hãi đang dần lớn lên, lúc này len lỏi ở trong trái tim của tôi.
Dù sao tôi cũng là một sinh viên đại học, quả thật không thể nào tưởng tượng nổi chuyện ly kỳ và kinh dị như vậy lại thật sự xảy ra ngay bên cạnh tôi.
Anh họ tôi có thật sự tự đ/ập đầu mình vào tượng Phật cho đến ch*t như Hồ Lão Tam nói không?
Dưới những tượng Phật bằng đ/á đó, rốt cuộc đang ch/ôn thứ gì?
Anh họ có phải là người bị hại duy nhất hay không?
Bình luận
Bình luận Facebook