Có lẽ nhà họ Kỷ cũng cảm thấy x/ấu hổ, ngoài bà Kỷ xuất hiện mang tính tượng trưng trong buổi lễ thì hầu như không thấy bóng dáng người thân nào khác.
Suốt ngày tiếp rư/ợu, mặt tôi cười cứng đờ, người mệt lả.
Vừa bước vào phòng tân hôn, tôi đã vội vàng cởi bộ váy cưới rườm rà.
Đứng cả ngày, đôi giày cao gót chát chúa suýt nữa làm chân tôi trầy da.
Xoa bắp chân nhức mỏi, tôi thầm ch/ửi đổng mấy người phụ huynh hại con.
Liếc thấy Kỷ Thời Yến đang cầm thú bông tự nói chuyện, tôi tò mò lén đứng sau lưng quan sát. Hắn nghiêm túc chơi trò cho hai con thú hôn nhau, khiến tôi nhịn cười không nổi.
Vừa cười thành tiếng, Kỷ Thời Yến đã phát hiện, vòng tay qua eo kéo tôi ngồi lên đùi.
Tôi ngẩn người, ngước mắt dò xét thần sắc hắn.
Khuôn mặt hắn càng lúc càng gần, tôi né tránh: "Anh làm gì đấy?"
Kỷ Thời Yến nghiêm túc đáp: "Hôn."
Tôi hoảng hốt: Tôi là trai thẳng mà!
Đẩy mặt hắn ra xa, tôi nhấn mạnh: "Không được, cấm!"
Kỷ Thời Yến ủ rũ: "Sao? Chúng ta không phải vợ chồng sao? Trên tivi nói vợ chồng có thể hôn hít ôm ấp mà."
Tôi lảng tránh ánh mắt, giả ho mấy tiếng: "Không được là không được!"
Nói rồi tôi ba chân bốn cắp chạy vào phòng tắm.
Đóng cửa phút chốc, tôi lờ mờ thấy Kỷ Thời Yến cúi đầu im lặng, đôi mắt tối tăm lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo.
Khi ngoái lại nhìn, hắn đã nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt tội nghiệp đáng thương.
Tôi lắc đầu, chắc do hôm nay uống nhiều rư/ợu nên ảo giác.
Ngâm mình trong bồn nước ấm, dây th/ần ki/nh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng. Đến lúc xong xuôi mới phát hiện chạy vội quên mang theo quần áo.
Tôi co ro sau cửa gọi Kỷ Thời Yến nhờ lấy hộ.
Hắn ngoan ngoãn lục tủ đưa cho tôi bộ đồ.
Cầm lên xem, đây rõ ràng là đồ ngủ của hắn!
Hóa ra nhà họ Kỷ coi thường chuyện hôn nhân này đến mức chẳng chuẩn bị nổi bộ quần áo cho tôi. Đành tạm mượn đồ của Kỷ Thời Yến.
May mà không phải mặc váy ngủ.
Nhưng với chiều cao "bốn làm tròn năm làm tròn" một mét tám của tôi, đồ của hắn rộng thùng thình.
Vạt áo che vừa đủ gốc đùi, trông tôi như đứa trẻ mặc đồ người lớn.
Không có dây lưng cột vào, quần cứ tuột lòng thòng.
Tôi đành mặc mỗi cái áo, để trần chân bước ra.
Không biết từ lúc nào Kỷ Thời Yến đã đứng ngoài cửa, yết hầu hắn lăn nhẹ, ánh mắt tối sầm.
Hắn chỉ vào ng/ực tôi tò mò: "Chị xinh đẹp, sao chỗ này lại phẳng lì thế?"
Bởi vì tao là đàn ông!!
Bình luận
Bình luận Facebook