Tôi từ bỏ công việc ở Thượng Hải trở về quê nhà. Vừa bước vào cổng, đúng lúc thấy mẹ bước ra từ nhà bếp, tay bưng một đĩa cá hồi sống nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt kinh ngạc.
"Tinh Nhiễm, sao con lại về? Con xin nghỉ phép à?"
Tôi thở dài mệt mỏi, đặt vali vào góc sau ghế sofa. "Con nghỉ việc rồi, muốn đổi công ty khác."
"Ừ thì ở nhà nghỉ vài hôm đi. Đàn bà con gái ki/ếm việc gì chẳng được, đằng nào sau này Tiểu Phó cũng nuôi con."
Mẹ tôi hờ hững đẩy đĩa cá hồi vào tay tôi. Tôi cạn lời không biết giải thích sao về chuyện đã chia tay Phó Diễn Chu. Bố mẹ tôi trọng nam kh/inh nữ, đặc biệt là mẹ tôi. Từ nhỏ bà chưa bao giờ nở nụ cười với tôi. Học giỏi thì bà bảo con gái học nhiều vô ích vì đằng nào cũng phải lấy chồng.
Khi tôi xin được việc tử tế, sợ bà đòi tiền nên tôi nói dối lương chỉ ba ngàn, đủ sống qua ngày. Bà m/ắng một trận rồi hả hê: "Thấy chưa? Đàn bà học cao làm gì? Anh con học cao đẳng sửa ô tô ở huyện còn ki/ếm được hơn bốn ngàn đấy!"
Chỉ đến khi tôi yêu Phó Diễn Chu, chàng trai hộ khẩu Thượng Hải có nhà có xe - thái độ bà mới dịu lại. Giờ mà biết chúng tôi chia tay, không biết bà sẽ cằn nhằn đến bao giờ.
Tôi lặng lẽ cầm đĩa đồ ăn đặt lên bàn. Mẹ tiếp tục lẩm bẩm: "Cá này bố con dậy sớm ra chợ huyện m/ua đấy. Hai trăm tệ một cân, đắt c/ắt cổ!"
"Chị dâu con thích ăn món này. Nào là sashimi, thịt bò sống... mẹ còn chẳng nhớ nổi tên."
"Chị dâu... thích ăn thịt sống á?" Tôi trợn mắt kinh hãi. "Mẹ ơi, có bầu không được ăn đồ sống! Trong đó nhiều ký sinh trùng nguy hiểm lắm!"
Bình luận
Bình luận Facebook