Châu Huy nói với tôi, lúc có kết quả thi Đại học, cậu ấy vốn muốn cùng tôi vào cùng một trường Đại học.
Nhưng bởi vì “Tôi từ chối cậu ấy”, cậu ấy chịu đả kích nặng nề nên đã đi học Đại học ở nơi khác.
Thoắt một cái mà ba năm đã trôi qua, dường như mấy người chúng tôi đều chẳng qua lại gì với nhau.
Bây giờ họ lại trở về thành phố cũ để học tập.
Ba năm không gặp, cậu ấy cao lên rất nhiều, cũng đẹp trai hơn nhiều.
Tôi bông đùa hỏi cậu ấy: “Chắc là có nhiều cô gái theo đuổi cậu lắm nhỉ?”
Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói: “Không biết, mình chỉ thích cậu thôi.”
Cậu ấy dũng cảm hơn ba năm trước nhiều rồi, dám tỏ tình trực tiếp với tôi như thế này.
Tôi và Châu Huy chính thức bắt đầu hẹn hò với nhau.
Anh ấy không nói nhiều lời đường mật khi yêu đương với tôi giống như Lục Tân, nhưng tình yêu của anh đối với tôi, lại hiển hiện ở rất nhiều chuyện nhỏ nhặt đời thường.
Anh biết tôi thích ăn đêm, nên buổi tối thường đến nhà chuẩn bị bữa đêm cho tôi.
Buổi sáng lại tới làm bữa sáng cho tôi, đợi tôi ngủ dậy thì sẽ ăn.
Anh giặt quần áo cho tôi, lau nhà giúp tôi.
Anh m/ua đồ ăn, thỉnh thoảng còn tự nhiên m/ua một bó hoa dành dành nhỏ, cắm chúng vào bình hoa và để trên bàn sách của tôi.
Hương hoa vô cùng mê người.
Cũng có đôi khi lại là một cành hoa hồng, ngậm bằng miệng rồi đưa cho tôi.
Trước kia, tôi tưởng rằng kiểu hẹn hò như với Lục Tân mới là tình yêu.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra tình yêu có thể được biểu đạt bằng rất nhiều cách thức, nhưng cách tôi thích vẫn là như kiểu của Châu Huy.
Anh không nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không rầm rầm rộ rộ, mà trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, từng chút dụng ý nhỏ của anh lại thẩm thấu dần vào đời sống của tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng an tâm và thoải mái những khi ở bên anh.
Thực ra, tôi cảm thấy rất đ/au lòng cho Châu Huy.
Đau lòng vì chiếc nhẫn mà anh dành dụm tiền đi làm hơn ba năm để m/ua cho tôi lại bị Lục Tân lừa lấy đi mất.
Đau lòng vì anh yêu tôi mà lại tự ti như vậy.
Đau lòng cho anh vì bây giờ anh đối xử với tôi cẩn thận dè dặt, nâng niu trên tay như sợ tôi phải chịu chút tổn thương nào vậy.
Anh dùng tất cả mọi cách thức mà anh nghĩ rằng tôi sẽ thích để yêu tôi.
Tôi rất biết ơn vì đã gặp được anh, cũng muốn bù đắp cho ba năm mà chúng tôi đã bỏ lỡ nhau.
Châu Huy tiêu tiền sẽ không ghi chép lại, cũng sẽ không tiêu bất cứ đồng tiền nào mà có kế hoạch, nhưng anh cũng sẽ không phô trương lãng phí.
Anh cũng không đòi tiền của tôi.
Anh nói: “Anh có thể ki/ếm tiền nuôi em.”
Lục Tân chưa từng nói với tôi lời như vậy, cho dù chỉ là nói giả vờ.
Mẹ tôi mới đầu còn không yên tâm về Châu Huy, sau tiếp xúc được một khoảng thời gian thì bà gật đầu: “Cậu ấy đáng tin hơn cái thằng họ Lục kia.”
Một năm sau, chúng tôi tốt nghiệp Đại học, trực tiếp bước vào lễ đường hôn nhân.
Bình luận
Bình luận Facebook