Ta thăng cấp một mình

Chapter 98

14/04/2025 18:54

**Chương 98: Cuồ/ng phóng viên và trận chiến mạng xã hội**

"Trời ạ! Oppa, tụi phóng viên vẫn còn ngoài kia kìa!" Jin-Ah hốt hoảng kéo rèm cửa sổ, mắt không rời khỏi đám đông hỗn lo/ạn dưới chung cư. Đã xẩm tối, lũ săn tin vẫn lì lợm tụ lại như đám mây đen trước cổng, camera sẵn sàng chĩa lên tầng họ ở.

"Kìa!! Trên kia!!" Một tiếng hét vang lên. Lập tức, vô số đèn flash đồng loạt bùng n/ổ như pháo hoa. *Lách cách! Lách cách!* Jin-Ah gi/ật thót người, vội kéo phập rèm cửa rồi thở dài n/ão nề như chú thỏ nhút nhát.

Jin-Woo vừa về từ buổi đấu giá vẫn còn nguyên bộ vest lịch lãm, nhưng gương mặt anh lúc này căng như dây đàn. "Để anh xuống nói chuyện với họ một chút?"

Kệ thân mình bị quấy rầy, điều anh lo là đám ồn ào này ảnh hưởng đến việc học của em gái. Kỳ thi đại học sắp tới, nhiều sĩ tử chỉ vì tiếng động nhỏ đã stress đến phát đi/ên. Dù biết Jin-Ah không thuộc tuýp cô bé đỏng đảnh, nhưng liệu em gái có tập trung nổi giữa mớ hỗn độn này?

Chân vừa nhúc nhích định bước thì... "Không được!" Jin-Ah vội xua tay lia lịa, giọng đầy lo lắng: "Oppa không lướt MXH hả? Giờ người ta đang chế giễu anh tơi tả đấy! Nếu đuổi phóng viên, họ lại càng có cớ bôi x/ấu thôi!"

"Bị chế giễu?" Jin-Woo nhíu mày ngơ ngác. Anh làm gì sai chứ? Jin-Ah lập tức mở điện thoại, đ/ập vào mắt anh là bài báo với tấm hình anh thản nhiên nghe máy giữa rừng phóng viên. Dù được chụp bởi tay máy chuyên nghiệp, ngoại hình bình thường của Jin-Woo trông bỗng bảnh bao lạ thường. Nhưng xuống phần bình luận...

*"Thái độ ngông cuồ/ng quá!"*

*"Xem thường giới truyền thông à?"*

*"Tưởng mình ngầu lòi à?"*

Vô số comment gai góc, nhưng đứng đầu bảng xếp hạng là một câu đùa: *"Mẹ ơi! Con đạt rank S rồi!!"*. Đọc tới đây, Jin-Woo bật cười khành khạch.

"Anh còn cười được á?!" Jin-Ah trợn tròn mắt. Cô bé chỉ tay vào màn hình, giọng cao giọng: "Sao lúc đó anh phải nghe điện thoại giữa đám phóng viên? Giờ cả thiên hạ biết tên em rồi đó!"

Jin-Woo khoanh tay, ánh mắt kiên định: "Nghe điện em gái mà phải để ý tâm trạng bọn họ à?"

"Ơ!!" Jin-Ah há hốc, mặt đỏ lựng vì không thể phản bác. Cô bé hậm hực gi/ật lại điện thoại: "Dù sao em cũng ổn. Oppa đừng ra mặt với bọn họ nghe chưa!"

---

Được rồi. Tôi hiểu rồi." Jin-Woo gật đầu.

Nếu tình hình cứ tiếp diễn như thế này, có lẽ anh đã phải làm gì đó, nhưng một lần nữa, Hiệp hội đã gọi cho anh trước đó để nói rằng những phóng viên này nên nhận lệnh tránh xa anh trong một hoặc hai ngày tới.

'Chà, mình có thể chịu đựng được.'

Và cũng có Jin-Ah không muốn làm tình hình thêm căng thẳng nữa.

"Nhưng mà, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?" Jin-Ah nhìn anh trai với ánh mắt đầy hoang mang.

"Oppa của em trở thành Thợ săn hạng S, còn phóng viên thì đóng trại trước cửa nhà mình nữa…"

Người ta nói rằng cả đời khó lòng gặp được Thợ săn hạng S dù chỉ một lần, vậy mà giờ đây có một người đang đứng ngay trước mặt cô. Không chỉ vậy, đó còn là anh trai ruột của cô.

Hầu như ai ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ phản ứng như vậy. Giọng Jin-Ah như thể cô vẫn chưa thể tin nổi.

Tiếc thay, cô không còn cách nào khác ngoài việc sớm thích nghi với thực tế mới.

'Giống như cách mình đã phải làm vậy.'

Jin-Woo khẽ mỉm cười.

Để xoa dịu tâm trạng cho em gái, anh nhẹ nhàng véo má Jin-Ah. Dĩ nhiên, cô phản ứng y như xưa bằng cách đ/á anh một cái, nhưng...

"Ái!!"

Thay vào đó, cô ôm lấy chân mình và nhảy lò cò vì đ/au.

"Híiiing~." Jin-Ah liếc anh từ khóe mắt như thể chuyện này quá đáng, còn Jin-Woo chỉ biết nhún vai. Có vẻ cô sẽ cần khá nhiều thời gian để làm quen với việc oppa mình giờ là Người tỉnh thức hạng S.

"Oppa, em đoán là từ giờ anh sẽ bận rộn hơn nhiều phải không?" Jin-Ah thận trọng hỏi.

"Ừm." Jin-Woo gật đầu.

Có rất nhiều thứ anh muốn làm, và cũng lắm việc phải giải quyết - nhưng trước mắt, việc phá hủy Lâu đài Q/uỷ là ưu tiên hàng đầu. Anh thậm chí còn m/ua một bảo vật phòng thủ kháng lửa chỉ để chinh phục các tầng trên.

Số tiền của anh cạn kiệt một cách đ/áng s/ợ khiến tim anh suýt rơi xuống đất, nhưng may mắn thay, anh đã dùng một vật phẩm hạng 'A' hiếm có từ Cửa hàng làm vật thế chấp và v/ay được khoản tiền từ Đấu giá.

'Mới thành hạng S đã mắc n/ợ...'

Vì lý do nào đó, anh bật cười chua chát.

Dù sao, chỉ cần những vật phẩm từ Cửa hàng có thể được b/án với giá cao tại các cuộc đấu giá, thì món n/ợ đó cũng sẽ được thanh toán ngay tức khắc.

"Như vậy, em sẽ khó gặp anh hơn phải không?" Nghe tin anh có thể sẽ rất bận rộn, Jin-Ah hơi ủ rũ. Thật vậy, ở một mình thật cô đơn.

Không nói gì, Jin-Woo đặt tay lên đầu Jin-Ah.

Vài ngày nữa thôi...

Khi anh phá xong hầm ngục Lâu đài Q/uỷ, sẽ không còn ngày nào em gái anh phải một mình trông nhà nữa.

'Nhất định mình sẽ làm được.'

Đúng lúc đó.

Mắt Jin-Woo nheo lại. Ánh nhìn hướng về phía cửa trước.

'Có người đang tới đây.'

Jin-Ah cũng nhận thấy không khí căng thẳng từ anh trai. Cô hỏi, giọng hơi lo lắng.

"Oppa?"

"Vào phòng em một lát đi."

"Chuyện gì vậy?"

Một sự hiện diện từ thang máy đang tiến thẳng đến đây.

'Là Thợ săn...?'

Sự hiện diện đáng ngờ này tỏa ra năng lượng m/a thuật mỏng và yếu. Jin-Woo không cảm nhận được ý định th/ù địch, nhưng dù sao anh cũng không muốn chiều khách không mời.

Có Hội nào cử người tới? Hay là một phóng viên liều lĩnh quá tin vào sức mạnh của mình?

Dù là ai đi nữa - Jin-Woo không đủ rộng lượng để nở nụ cười đón tiếp kẻ xâm phạm không gian riêng tư của gia đình vào lúc đã quá 10 giờ tối.

Jin-Woo đứng trước cửa.

“Với sức mạnh đó…”

Jin-Woo chẳng cần triệu hồi vũ khí. Anh thả lỏng cơ thể, nghiêng đầu sang trái rồi phải, cổ kêu răng rắc. Và như dự đoán…

*Cộc, cộc.*

Tiếng gõ cửa vang lên khiến Jin-Ah gi/ật mình chạy vội vào phòng. Jin-Woo bình thản mở cửa.

*Két…*

Khe cửa hé dần, lộ ra khuôn mặt quen thuộc của một chàng trai. Người đó nghẹn ngào:

“Đại ca…”

Mũi đỏ ửng, Yu Jin-Ho đứng trước cửa, nức nở như đứa trẻ.

“……”

Jin-Woo đứng ch*t trân, đến nỗi Yu Jin-Ho phải thổn thức:

“Đại ca… Em bị đuổi khỏi nhà rồi. Cha em đuổi em thẳng cẳng.”

“…”

Nhìn kỹ lại, sau lưng Yu Jin-Ho là chiếc balo to đùng, hai tay xách đầy đồ đạc.

“Chờ đã… không phải em vẫn sống một mình sao?”

“Thì… *khụt khịt*… Biệt thự em ở mang tên cha, giờ ổng thu lại rồi. Ổng còn khóa hết tài khoản ngân hàng của em nữa.”

Cha đẻ phong tỏa tài khoản của con trai? Đúng như phim! Nhưng với Chủ tịch Yu Myung-Hwan – ông trùm xây dựng Hàn Quốc – thì chuyện này chẳng lạ. Dù vậy… thằng nhóc này làm gì mà khiến cha nó nổi gi/ận thế?

Thấy ánh mắt chất vấn của Jin-Woo, Yu Jin-Ho run giọng:

“Đại ca… Em có thể tá túc nhờ nhà anh một thời gian không?”

*Két… Cạch!*

Jin-Woo lặng lẽ đóng sập cửa, khóa ch/ặt.

*Tách.*

Jin-Ah lo lắng thò đầu từ phòng, hỏi dò:

“Oppa, ai vậy? Anh quen người ta à?”

Jin-Woo lắc đầu:

“Không. Chưa gặp bao giờ.”

“Thật ư? Sao họ lại tìm đến nhà mình?”

“Đừng bận tâm. Chắc nhầm địa chỉ thôi.”

“……”

Jin-Ah vẫn ngờ vực, nhưng bị Jin-Woo đẩy nhẹ vào phòng. Đằng sau cánh cửa, tiếng Yu Jin-Ho vẫn vang vọng:

*Cộc cộc!!*

“Đại ca!! Đại aaaaaaaac!!”

***

“Anh à, anh có hơi quá tay với Jin-Ho hôm nay không?”

“Hừm!”

Yu Myung-Hwan gi/ật phập cà vạt. Thằng nhãi ranh! Được trao cả Hội Yujin – linh h/ồn của Tập đoàn Yujin tương lai – mà dám trả lời:

*“Con đã quyết định theo đại ca rồi.”*

Theo “đại ca”?!

“Nó đáng đời!”

Yu Myung-Han khịt mũi. Muốn tự lập thì phải dựa vào chính mình! Ông muốn dạy con trai bài học: mỗi lựa chọn đều kèm trách nhiệm.

Bực bội khi cà vạt mãi không cởi ra được, phu nhân họ Yu liền giúp chồng:

“Để em.”

Chỉ một nhoáng, cà vạt được tháo gọn. Nhưng bà bỗng phì cười.

“Có gì buồn cười thế?”

“Anh thật lòng nổi gi/ận à?”

“……??”

Bà ăn nhầm gì sao? Câu hỏi ngớ ngẩn!

---

Yu Myung-Han nghiêng đầu nhìn chăm chăm vào bóng hình phản chiếu trong gương.

*"Cái quái gì đây…"*

Hình ảnh khiến ông gi/ật mình.

Sao khuôn mặt trong gương lại rạng rỡ đến thế, dù chỉ vài giây trước ông còn đang cằn nhằn? Cảm thấy ngượng ngùng, Yu Myung-Han vội xoa xoa đôi gò má và cằm.

**"Hôm nay là lần đầu tiên đúng không, anh yêu?"**

**"Ý em là gì?"**

**"Jin-Ho dám chống lại anh đấy."**

**"…"**

Chính vì thế mà ông tức gi/ận.

Như nước chảy xuôi, một tập đoàn khổng lồ chỉ tồn tại khi mệnh lệnh từ đỉnh cao được truyền xuống và tuân theo. Với gia đình, ông cũng áp dụng triết lý ấy.

Dù vậy…

Tại sao hôm nay, dù gi/ận dữ, ông lại không cảm thấy bứt rứt?

*"Gi/ận mà không buồn – chuyện gì đang xảy ra?"*

Phu nhân khẽ cười hiền hòa, như đọc được suy nghĩ chồng:

**"Jin-Ho lần đầu dám theo đuổi đam mê. Sao anh không ng/uôi gi/ận và ủng hộ con?"**

**"…"**

Yu Myung-Han cắn ch/ặt môi. Giờ đây, chính ông cũng không hiểu nổi lòng mình.

**"Tạm thời… anh sẽ theo dõi thêm."**

**"Đương nhiên rồi."**

Người vợ đón lấy áo khoác từ tay chồng, nụ cười vẫn dịu dàng. Bỗng…

**"Kỳ lạ thật."**

**"Sao thế anh?"**

**"Anh thấy… hai khuôn mặt của em."**

**"Gì cơ?!"**

Đôi mắt bà tròn xoe khi Yu Myung-Han loạng choạng, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.

**"Anh!?"**

Gắng gượng mở mắt nhưng vô vọng, hơi thở gấp gáp, ánh mắt ông dần nhòe đi…

---

**Tỉnh dậy trong phòng VIP** của bệ/nh viện hàng đầu, Yu Myung-Han liếc nhìn xung quanh. Vị bác sĩ phụ trách tiến lại gần:

**"Chủ tịch có nghe rõ tôi không?"**

**"Tôi nằm đây bao lâu rồi?"**

**"Hai ngày rồi, thưa ngài."**

*Hai ngày?* Cả đời chưa từng ngủ quá 5 tiếng/ngày, giờ đây ông lại chìm trong hôn mê suốt 48 tiếng.

**"Có lẽ… tôi đã quá kiệt sức."**

Giọng điệu bình thản, nhưng nét mặt bác sĩ khiến linh cảm dâng lên. Yu Myung-Han – bậc thầy đọc vị người khác – chậm rãi hỏi:

**"Cơ thể tôi có vấn đề gì sao?"**

**Hết chương 98.**

Danh sách chương

5 chương
15/04/2025 16:42
0
15/04/2025 16:34
0
14/04/2025 18:54
0
14/04/2025 18:46
0
14/04/2025 18:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu