14.
Dư Nhiên dẫn tôi tới một căn biệt thự ở vùng ngoại ô.
Bên ngoài sân là một hàng rào màu đen, cây tường vi đỏ tươi leo lên trên hàng rào, đen và đỏ hòa vào với nhau tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Dư Nhiên hất cằm, giọng điệu mang theo một chút khoe khoang:
"Giống bức tranh đầu tiên anh tham gia thi đấu không?"
Tôi nhìn sườn mặt của Dư Nhiên, cậu bỏ mũ bảo hiểm ra, tình yêu trong mắt cậu như sóng, liên miên không ngừng.
Lần đầu tiên tôi dự thi là cuối năm nhất, khi đó tôi không muốn Bùi Chi Hàng nuôi dưỡng, ba mẹ lại không muốn cho tôi học mỹ thuật.
Cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh làm việc và vẽ tranh, tôi không nghĩ đó là khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời mình.
Ngược lại, tôi cho rằng đó là giai đoạn tôi tràn đầy tinh thần nhất.
Vật chất chưa đủ, tình yêu mà Bùi Chi Hàng dành cho tôi mâu thuẫn với nhau nhưng lại như hợp thành một thể.
Đem bức "Th/iêu Đốt" này đưa cho lão sư, trong mắt thầy mang theo sự tán thưởng: "Mặc dù bút pháp còn chút non nớt nhưng tình cảm mãnh liệt, tràn ngập linh khí, nếu đem đi thi thì không thành vấn đề."
Bức tranh mang đi thi đạt giải nhì, mặc dù không giành được giải nhất nhưng tôi vẫn cảm thấy hài lòng.
Đó là tranh nhật ký ít người biết đến của tôi, nó ghi lại giai đoạn đầu quan trọng nhất của tôi.
Xe mô tô đi vào sân nhỏ, khắp bên trong là hoa tường vi đỏ, ở một góc cây tường vi có một chiếc ghế xích đu, xích đu bị gai tường vi sắc nhọn bọc xung quanh.
Đó là tác phẩm tham gia triển lãm lần hai của tôi "Bảo Hộ", là kết quả sau khi ba mẹ tới trường học náo lo/ạn tìm tôi.
Tiếp theo là bức tranh thứ tư, thứ năm, mỗi một tác phẩm từng tham gia triển lãm của tôi đều có thể tìm thấy ở mọi ngóc ngách của biệt thự.
Tôi cố nén nước mắt, giả vờ bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Dư Nhiên:
"Bức thứ ba đâu? Sao lại thiếu bức thứ ba rồi?"
Bức thứ ba là Vượng Tài, người hàng xóm ở cách vách, sau khi tôi bỏ nhà đi làm thêm tại một cửa hàng nhỏ.
Lên đại học ở ký túc xá, tôi không có cách nào mang nó theo chỉ có thể thỉnh thoảng tới đó gặp nó.
Mãi cho đến một ngày, tôi đến cửa hàng cuối cùng không gặp được Vượng Tài, ông chủ nói có một thanh niên mỗi ngày đều tới nhìn Vượng Tài, cậu ấy rất thích nên đã m/ua Vượng Tài.
Nghĩ đến đây tôi sửng sốt không dám tin mà nhìn Dư Nhiên.
Cậu đưa tay xoa đầu tôi, đặt ngón tay lên miệng thổi một cái, chỉ nghe thấy tiếng chân gấp gáp, một con chó Trung Quốc màu vàng trắng vui vẻ chạy ra ngoài.
Nó thấy tôi đầu tiên là kinh ngạc sau đó tiến lại gần ngửi đầu ngón tay tôi, lúc sau bắt đầu sủa gâu gâu đi/ên cuồ/ng cọ vào chân tôi.
Dư Nhiên đứng phía sau ôm tôi vào lòng:
"Anh thích không?"
Bình luận
Bình luận Facebook