13
…
Cả buổi chiều ở trong lớp học tôi không dám nhìn thẳng vào Hứa Duyên.
Phải sống chung với hắn rồi còn phải hôn môi mỗi ngày?
Chuyện này kêu tôi mở miệng như thế nào đây?
Tan học trở về căn hộ, tôi do dự liên tục cầm điện thoại lên.
Nói chuyện qua điện thoại vẫn tốt hơn một chút so với nói chuyện trực tiếp.
[Rảnh không?]
Tôi bấm gửi đi.
Một tiếng trôi qua, không thấy ai trả lời tin nhắn.
Tôi quyết định gửi thêm một tin nhắn nữa.
Ở trong phần khung chat nhập rồi lại xóa, xóa rồi lại nhập hết nửa ngày trời.
[Muốn đến nhà tôi ở vài ngày không?]
Suy nghĩ một chút tôi lại đem những lời này xóa đi, một lần nữa gõ bàn phím.
[Nhiệm vụ mới, cậu phải tới căn hộ của tôi ở một thời gian ngắn.]
Vừa mới chuẩn bị nhấn gửi, chuông cửa vang lên.
— Vừa mở cửa.
Hứa Duyên xách hành lý đứng ở cửa.
Tôi còn chưa gửi tin nhắn đi, làm sao hắn biết tôi muốn cho hắn đến ở cùng?
“Cậu cũng nhận được nhiệm vụ mới nên muốn tới nhà tôi ở à?”
Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Ừm.”
Hứa Duyên gật gật đầu, đẩy va li hành lý về phía trước, đi vào căn hộ của tôi.
Cũng thật đúng lúc, không cần tôi nói thêm nữa.
Tôi thuận tay nhận lấy vali hành lý của hắn.
“Tôi vừa mới gửi tin nhắn cho cậ- ”
Môi tôi bị Hứa Duyên chặn lại, lời nói đã ra khỏi miệng được một nửa lại bị nuốt trở vào trong bụng, vali đang cầm trượt khỏi tay tôi, nghiêng nghiêng ngả ngả trên mặt đất.
Hứa Duyên ch*t tiệt lần nào cũng hôn tà/n nh/ẫn như vậy.
“Nhiệm vụ.”
Hứa Duyên cắn đ/au tôi, lại thản nhiên phun ra hai chữ này, sau đó khom người cầm lấy vali.
Tôi bị cắn đến trong lòng vô cùng bất mãn.
Vào nhà người ta cũng không chịu chào hỏi gì hết đúng không?
Tôi âm thầm nghĩ, ngày mai lúc hôn tôi cũng phải hung hăng cắn lại.
Bình luận
Bình luận Facebook