Nơi này…
Ch/ôn giấu bí mật gì?
Rốt cuộc là m/áu của ai?
Tôi vừa tốt nghiệp nhưng tôi không ngốc.
Trưởng làng trừng mắt nhìn Hà Thanh một cái, bà ấy ôm ch/ặt vô số sợi vải vụn ở trên người loạng choạng chạy đi.
“Tiểu Lý à.” Trưởng làng cúi người xuống, nhìn chằm chằm tôi.
“Làm… Làm sao vậy?” Giọng nói của tôi còn đang r/un r/ẩy.
“Nếu như cậu đã đến rồi thì giúp đỡ các anh em đi.”
“Cái… Cái gì?”
Một người đàn ông cao to vẫn luôn khoanh tay ở bên cạnh bắt đầu gào thét: “Cái cậu kia, đồ yếu ớt muốn làm thì làm không làm thì cút đi, đừng ở đó lề mề nữa.”
Người đàn ông cao to vứt cho tôi một cái xẻng sắt, tôi r/un r/ẩy cầm xẻng sắt lên: “Mấy người đây là…”
Trong miệng trưởng làng ngậm một điếu th/uốc, tay cầm hộp th/uốc phà khói khắp nơi: “Đừng lo lắng, đến ch/ôn một ít đồ.”
Chẳng qua là một con búp bê thời tiết mà thôi.
Tôi cứ liên tục an ủi bản thân chẳng qua là một con búp bê thời tiết mà thôi.
Nhưng mà…
Không đúng, thật sự không đúng.
Nếu như chỉ là búp bê thời tiết thì sao lại có mùi thịt thối?
Tôi cúi đầu xuống so sánh độ lớn nhỏ của búp bê thời tiết.
Cực kỳ giống đầu của đứa trẻ sơ sinh.
“Tiểu Lý, đừng suy nghĩ lung tung.” Trưởng làng vỗ mạnh vào vai tôi: “Bắt đầu làm việc đi. Ch/ôn một ít đồ mà thôi đừng có căng thẳng quá.”
...
Ch/ôn… chút đồ?
Tôi nhận lấy xẻng sắt của người đàn ông cao to vứt cho tôi.
Giả vờ bình tĩnh.
Nếu như… bản thân tôi hoảng lo/ạn thì đám người này có ch/ôn tôi xuống luôn không?
“Đừng suy nghĩ nhiều, tiểu Lý.” Trưởng làng vẫy tay với phía sau, một đám người khiêng xươ/ng heo đi đến: “Truyền thống trong làng chúng tôi, ch/ôn xươ/ng heo vào nơi ăn tiệc sẽ mang lại may mắn.”
May mắn gì chứ?
Tôi có chút hiếu kỳ.
Tôi muốn hỏi nhưng tôi lại không dám.
Trưởng làng cầm đèn pin chiếu về phía xươ/ng heo, tôi cố nhịn sợ hãi nhìn một cái.
Không giống với xươ/ng của heo lắm.
Rốt cuộc là cái gì?
Tôi không dám suy nghĩ thêm.
“Tiểu Lý à, vừa nãy cậu không nghe thấy thứ không nên nghe thấy chứ?”
Đám người ở trong làng đó có lẽ không biết Hà Thanh đang giả đi/ên.
Tôi căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt: “Không có.”
“Trưởng làng, sao ông không đem cả người đàn bà đi/ên đó…”
Trưởng làng đưa ánh mắt với người đàn ông cao to, người đàn ông đó thấp giọng nói: “Sao không nuôi luôn cả người đàn bà đi/ên đó.”
Trưởng làng híp mắt, đ/á/nh giá tôi: “Nh/ốt lại thì những người trẻ tuổi nhiệt huyết như Tiểu Lý sẽ không còn chỗ phát tiết nữa. Cậu nói có phải không, Tiểu Lý?”
Một đám người dưới sự dẫn dắt của trưởng làng, bắt đầu nhanh chóng đào bới.
Bọn họ đào một cái hố rất lớn, vứt xươ/ng vào trong đó.
Nếu như thật sự giống như Hà Thanh nói vậy…
Tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, báo cảnh sát.
Bình luận
Bình luận Facebook