Tôi không biết Ngô Thành quen Phan Giai Nguyệt như thế nào.
Chúng tôi từng là bạn học, nhưng cô ta lại hại tôi m/ù mắt.
Sau khi mất thị lực, tôi bỏ học, còn cô ta thì thi đậu cao học.
Ngô Thành đã gi*t cô ta.
Tại sao?
Họ còn nói, sẽ gi*t những người còn lại.
Vậy là những ai?
Suy nghĩ về những điều này khiến đầu tôi đ/au như búa bổ, không lâu sau tôi ngất đi.
Một thời gian dài sau.
"D/ao Dao..."
Tôi nghe thấy ai đó thì thầm bên tai.
Mơ màng mở mắt, tôi vô thức đẩy tay Ngô Thành đang vuốt ve tôi: "Trời tối nhanh thế sao?"
Vừa nói xong, cơn buồn ngủ tan biến, tôi tỉnh táo ngay.
Thế này chẳng phải lộ ra là tôi đã hồi phục thị lực rồi sao.
"D/ao Dao? Em..."
Tôi ngửi thấy trong không khí một mùi vị nguy hiểm.
Tôi đưa tay dò dẫm, chạm vào bàn tay chồng buông thõng bên giường.
"Anh ơi, em ngủ mê thôi, suýt quên mất mình là người m/ù rồi."
Ngô Thành thở dài: "D/ao Dao à, trời vẫn còn sáng."
"Cái gì?!"
"Bây giờ trời đang sáng. Em nói thật đi, trước đó em có hồi phục thị lực không?"
Tôi sững người.
Tôi lại m/ù rồi.
Trái tim như chìm xuống đáy biển, tôi cười khổ giọng khản đặc: "Không thấy, em vẫn luôn không thấy gì cả."
"Vậy thì tốt."
Nhận ra lỡ lời, Ngô Thành ngượng ngùng ho hai tiếng: "Nếu có tình huống gì, nhất định phải kịp thời nói với anh nhé?"
Tôi gật đầu.
"Nào, uống chút canh gà đi."
Thìa canh chạm vào môi, tôi không kháng cự nữa, mở miệng uống.
"Sao em khóc?" Giọng anh ta bỗng trở nên hoảng hốt.
Tôi nghẹn ngào, nói dối: "Mất con, em buồn quá."
Thật ra tôi khóc vì quá sợ hãi.
Tôi không biết trong bát canh này có đ/ộc hay không.
Người tiếp theo trở thành x/á/c lạnh, có lẽ chính là tôi.
Nghĩ đến việc sau này còn phải sống chung với hai kẻ dính liền ấy, người tôi càng lạnh toát.
Nước mắt không ngừng tuôn, tôi nài nỉ: "Em muốn đi dạo với Viên Viên cho khuây khỏa, được không?"
Tôi chẳng có bạn bè gì, Tạ Viên là người bạn mới quen vài tháng trước.
Chúng tôi hợp nhau ngay từ lần đầu, chuyện gì cũng tâm sự, cô ấy rất quan tâm đến tôi.
Tôi là người m/ù, nhưng cô ấy kiên nhẫn dẫn tôi đi m/ua sắm, còn đưa tôi tham gia tụ họp bạn bè, khuyến khích tôi kết giao người mới, bước ra khỏi thế giới tối tăm.
Nếu có thể gọi cô ấy đến nhà, tôi sẽ nhờ cô ấy giúp đỡ.
"Tạ Viên?"
Nghe thấy tên này, Ngô Thành dường như không vui.
Tôi gật đầu: "Điện thoại của em đâu? Em muốn gọi cho cô ấy."
Tôi lại đưa tay dò dẫm trên đầu giường, lần này là thật sự mò mẫm.
Thực ra tôi biết điện thoại đã bị họ lấy đi.
"Để anh giúp em nhắn tin với cô ấy vậy, giờ sức khỏe em không tốt, điện thoại lại nhiều bức xạ."
Tôi nhận ra, Ngô Thành bắt đầu đề phòng tôi rồi.
Sợ lộ sơ hở, tôi đành gật đầu: "Vâng."
Nhưng anh ta bỗng hỏi: "D/ao Dao à, hình như em từng nói em có một người bạn học tên Phan Giai Nguyệt phải không?"
Bình luận
Bình luận Facebook