Cố máy ngay, mà liếc nhìn tôi bằng dạ và lẩn tránh.
“Điện ấy mà, ra ngoài nghe lát. ngoan, đây nhé.”
Tôi nhìn thẳng vào ta, khẽ hỏi:
“Anh… thể đừng không? lại em…”
Cố khựng lại, lóe tia do dự.
Rồi câu lủn.
“Anh ngay thôi.”
Nói xong, Cố vàng rời khỏi phòng bệ/nh.
Tôi nhìn theo bóng lưng đang khuất dần ta, chỉ thấy buồn cười lạnh sống lưng.
Chuyện kiểu này… kia phải xảy ra.
Chỉ là ấy tôi quá ngây thơ, quá dễ dãi mà tự dối qua.
Nhưng lần này, tôi biết nhìn tận mắt, nghe tận tai.
Tôi gi/ật mạnh kim truyền dịch ra khỏi tay, m/áu loang chút trắng.
Không kêu lên, cũng do dự.
Tôi lặng lẽ bước theo ta, cái bóng chìm trong hành lang dài tĩnh mịch.
Cố đứng trong góc khuất cầu thang thoát hiểm.
Gương mặt sáng rạng rỡ hẳn cầm điện thoại, giọng điệu dịu dàng lạ thường.
Tôi nấp sau kính mờ, lạnh lẽo quan sát mọi biểu cảm.
“Bảo bối à ~ đừng nữa mà. Anh cũng đâu thế… chỉ là xuất nên phải quyết…”
“Được được rồi, đương là dành em mà.”
“Chín trăm mươi đóa Champagne, đã người giao phim rồi.”
“Ừ ngoan, lý xong đây, phim tìm em.”
Tôi bật cười, nụ cười mỉa và cay đắng.
Thì ra… ấy vốn chẳng phải chuẩn bị riêng tôi.
Chỉ là còn kịp tặng người khác, tình cờ tiện tay mang “dỗ dành” tôi mà thôi.
Câu “Anh chỉ mình em.” mà nói.
Từ đầu cuối thuộc tôi.
Tôi chợt nhớ những chúng tôi còn đang nhau đắm…
Cố thường xuyên tặng tôi những đủ mọi hoa, đủ mọi ý nghĩa.
Anh nhẹ nhàng hôn trán tôi, chan chứa thương và nói:
“Dù em nhận được pheromone cũng sao, chỉ em thể ngửi thấy mùi hương những đóa này em hiểu tình dành em nhiều nhường nào.”
“Dù năm tháng trôi, cũng mãi mãi em.”
Hoa đỏ tượng tình cuồ/ng nhiệt.
Hoa phấn đại diện mối tình đầu.
Hoa là tình thủy chung và bền vững…
Mỗi mang ý nghĩa đặc khác nhau, mỗi loại, suốt cả năm trùng lặp.
Tôi nghĩ là tình yêu.
Nhưng bây nghĩ lại…
Có lẽ, chỉ là những “bị bỏ sót” kịp tặng những người tình nhỏ khác mà thôi.
Còn tôi?
Chỉ là nơi tay" vứt vào để khỏi lãng phí.
Sau đó, tôi lặng lẽ trở phòng bệ/nh.
Chẳng bao lâu sau, Cố cũng quay trở lại bát cháo trên tay.
Bình luận
Bình luận Facebook