24
Thấy tôi không từ chối, Bùi Uyên lập tức đưa tay ôm tôi vào lòng.
Tôi không giãy giụa, để mặc anh ôm tôi trước mặt mọi người.
"Nghe nói, được yêu sẽ làm con người ta trông có da có thịt hơn. Cậu nghĩ thử xem, hai kẻ đi/ên như chúng ta có như thế không?"
Tôi nhìn anh, bình tĩnh hỏi.
Anh cười khẽ, trán tựa lên trán tôi, giọng nói mang theo cả sự yêu thương đ/au đáu: "Lục Thu, chúng ta là những kẻ cuồ/ng lo/ạn, nhưng tình yêu của chúng ta thì không."
"Tình yêu của chúng ta cũng chân thành và cuồ/ng nhiệt, chảy trong dòng m/áu nóng rực."
"Yêu và được yêu đều là điều vĩ đại."
Giọng nói của Bùi Uyên và Phương Tư Mặc như tách thành hai âm thanh trong đầu tôi.
Một người nói với tôi rằng yêu và được yêu đều vĩ đại.
Một người thì gào thét, kẻ đi/ên chỉ đáng ch*t!
Tôi không thể nghe rõ những lời bên tai mình.
Đôi mắt tôi đỏ hoe, nắm ch/ặt lấy cà vạt của Bùi Uyên, r/un r/ẩy hỏi.
"Là như vậy sao?"
"Thật sự… là như vậy sao?"
Nếu tôi yêu một người bằng cả trái tim nhưng vẫn không được đền đáp, chẳng lẽ tôi sai sao?
"Lục Thu, yêu một người chưa bao giờ là sai."
Tôi không cầm được nữa, nước mắt trào xuống gò má.
Những lời nói cay nghiệt của Phương Tư Mặc trong đầu tôi cuối cùng cũng tan biến.
Tôi yếu ớt ngả vào lòng Bùi Uyên.
Là một nơi ấm áp, có thể dựa vào.
Giống như… tình yêu.
25
Phương Tư Mặc đến tìm tôi nhờ giúp đỡ.
Bùi Uyên không có mặt.
Chuyện của nhà họ Phương là một mớ hỗn độn.
Tôi từng sẵn lòng dính vào chỉ vì tôi yêu Phương Tư Mặc.
Nhưng Hách An lại là kẻ luôn chỉ nghĩ đến lợi ích.
Giới này vốn nhỏ bé, tôi đã buông bỏ, nhưng vẫn có người ít nhiều gì cũng nhắc đến cậu ấy trước mặt tôi.
Sau khi tôi không còn dây dưa với Phương Tư Mặc, vị thế của thiếu gia nhà họ Phương trong giới cũng dần tụt dốc.
Nhưng không ai tin rằng tôi lại dễ dàng buông tay như vậy.
Người trong giới không tin, Hách An không tin, ngay cả Phương Tư Mặc cũng không tin.
Không ai biết rằng tôi đã quay về từ bốn năm sau.
Hách An quấn quýt Phương Tư Mặc khi tôi vừa giúp đỡ nhà họ Phương, và họ đã bên nhau không lâu sau đó.
Thậm chí, lần đầu tiên thuê phòng, Hách An còn gửi cho tôi địa chỉ.
Mọi người đều coi đó như một trò vui.
Trò cười thấp hèn của kẻ đứng trên đỉnh cao.
Nhìn tôi đ/au khổ, nhìn kẻ đi/ên nổi danh trong giới phát đi/ên, có lẽ sẽ thú vị hơn.
Nhưng tôi không đến.
Tôi thậm chí không quan tâm đến bất cứ tin tức nào về Phương Tư Mặc.
Bởi vì tất cả thời gian, sự chú ý và lo âu của tôi đã bị Bùi Uyên đột ngột chiếm lĩnh.
"Lục Thu, em có yêu tôi không?"
Ông chủ Lục lạnh lùng: "Không."
Ba phút sau.
"Vậy bây giờ có yêu tôi chút nào chưa?"
Ông chủ Lục nhíu mày xem hợp đồng, cáu kỉnh: "Chưa."
Bùi Uyên không nói gì, đột ngột ôm ch/ặt lấy tôi từ phía sau, cả người tôi bị vòng tay anh bao trọn.
"Nhưng tôi rất yêu em, Lục Thu."
"Mỗi giây trôi qua, tôi lại càng yêu em hơn."
Tình yêu tràn ngập biến thành từng câu nói ngọt ngào, khiến tai tôi nóng bừng.
"Đừng nói nữa."
"Không! Tôi nhất định phải nói! Từ khi em chấp nhận tôi, lần đầu tiên trong mười mấy năm qua tôi mới cảm thấy cuộc sống này tốt đẹp biết bao!"
Bùi Uyên với cái đầu rậm tóc, cao hơn 1m9, bắt đầu làm nũng, cọ cọ vào vai cổ tôi khiến tôi không chịu nổi.
Cuối cùng không còn cách nào, tôi nâng cằm anh lên và hôn.
Nụ hôn kết thúc, tôi khàn giọng hỏi: "Giờ thì còn nói nữa không?"
Bùi Uyên lắc đầu, ánh mắt đầy khao khát, nhấc tôi lên vai và nhanh chóng bước vào phòng nghỉ.
"Nói yêu sau cũng được, bây giờ chúng ta phải làm điều quan trọng hơn!"
Hừ, đồ ngốc.
Bình luận
Bình luận Facebook