Ngày em gái tôi tổ chức đám cưới, kẻ từng xâm hại nó cũng vừa mới được ra tù.
"Haha, giày rá/ch của ông đây mà cũng có thằng thèm lấy à? Mọi người nhìn đi, nó chỉ là món đồ đã bị ông đây chơi qua rồi thôi!"
Phương Đại Chí, kẻ đã h/ủy ho/ại cả gia đình tôi, ngang nhiên tới phá tan hôn lễ.
Nhà trai vì sĩ diện, lập tức tuyên bố hủy hôn.
"Con trai tôi là sinh viên trường đại học danh tiếng, sau này làm sao ngẩng đầu nổi chứ?"
Những lời đàm tiếu, những ngón tay chỉ trỏ, vĩnh viễn đều chỉ hướng về phía nạn nhân mà thôi.
Nhưng Phương Đại Chí vẫn chưa chịu buông tha cho chúng tôi.
Hắn như ruồi nhặng bám riết trước khu chung cư nhà tôi, cầm loa gào rú suốt ngày suốt đêm:
"Thứ giẻ rá/ch mà ông đây từng dùng giờ sống ở đây đấy! Đừng có chuyển đi, chờ ông đây tới nhé?"
"Đàm Mẫn Mẫn, đừng giả vờ e thẹn nữa."
"Vợ chồng trăm năm ân nghĩa, ra đây vui vẻ với anh đi~"
Hắn cứ như thứ cô h/ồn vất vưởng, dai dẳng quấy rối.
Thế nhưng kỳ lạ là, chỉ vài ngày sau, Phương Đại Chí đột ngột mất tích.
Người ta đồn rằng, tín hiệu điện thoại cuối cùng của hắn xuất hiện ngay gần nhà tôi, trong con hẻm mười năm trước hắn từng gây án.
Đó là một đêm đông lạnh thấu xươ/ng.
Tôi ôm ch/ặt lấy em gái, gào khóc trong tuyệt vọng giữa nền tuyết. Mẹ tôi vì cú sốc quá lớn mà lên cơn đột quỵ qu/a đ/ời.
Hôm đó — đúng ngày sinh nhật 17 tuổi của em.
Kể từ đó, hai đứa chúng tôi không còn cha cũng chẳng còn mẹ, không nơi nương tựa.
Đêm ấy, tuy đã là nửa đêm, nhưng Phương Đại Chí vẫn còn đứng dưới lầu gào thét:
"Đàm Mẫn Mẫn, đừng có trốn! Năm đó dám tố cáo tao, giờ phải trả giá chứ!"
Tôi siết ch/ặt em gái trong lòng, lấy tay bịt ch/ặt tai nó.
Cơ thể em lạnh toát, không còn chút hơi ấm,giống hệt năm xưa, lúc tôi tìm thấy nó trong tuyết trắng.
"Chị ơi, em rốt cuộc đã làm gì sai?"
Em ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt tuyệt vọng đến cùng cực.
Tôi không hiểu, thực sự không thể hiểu nổi.
Tại sao, nỗi nh/ục nh/ã của một người lại trở thành thứ vũ khí để lăng trì chính nạn nhân?
Trái tim tôi như bị d/ao cứa từng nhát.
Khoảng hai giờ sáng, Phương Đại Chí có lẽ cũng đã mệt, bên ngoài cuối cùng cũng im lặng trở lại.
Tôi rửa mặt rồi trở lên tầng hai nghỉ ngơi.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê,tôi chợt nghe thấy tiếng động khe khẽ phát ra từ tủ quần áo đối diện giường — có lẽ là tiếng vải sột soạt, nhưng thứ âm thanh ấy rất nhẹ.
Ban đầu, tôi nghĩ chắc là chuột.
Dù sao nơi này cũng chỉ là khu ổ chuột giữa lòng thành phố, môi trường bẩn thỉu, vệ sinh chẳng thể sánh với khu nhà cao cấp.
Nhưng ngay giây tiếp theo, dưới ánh đèn ngủ lờ mờ,tôi nhìn thấy, qua khe hở của cánh tủ
— lấp ló một góc áo đàn ông.
Trong tủ.
Có người.
Bình luận
Bình luận Facebook