Sáng hôm sau, bố tôi từ ngoài về tay xách mấy con thỏ. Ông ta bảo hôm nay hên quá, mấy con thỏ m/ù bỗng nhảy xồ ra trước mặt rồi nằm ì không chịu đi. Ông ta gi*t sạch đem về cho mẹ tôi bồi bổ.
Bà nội ngăn lại, bảo bà bầu không được ăn thỏ. Mẹ tôi chằm chằm nhìn đàn thỏ, nước dãi chảy ròng ròng, tưởng chừng sắp lao tới cắn x/é. Tiếc là bà ta không dám cãi lời bà nội.
Bố đưa thỏ cho tôi bảo đem ướp muối treo lên. Không hiểu từ lúc nào mẹ đã lẽo đẽo theo sau.
"Đưa mẹ một con!" Mẹ gi/ật phắt con thỏ trên tay tôi, gằn giọng đe dọa: "Cấm mách bà và bố mày!"
Dáng vẻ mẹ kỳ quặc lắm, nhưng tôi không dám hỏi. Có lẽ tại mang th/ai nên tính khí thất thường.
Càng về sau, mẹ ăn càng khỏe, bụng phình to dị thường. Mới hai tháng mà bụng đã căng tròn như sản phụ sắp đẻ. Mẹ kéo áo phô bụng, mắt sáng rỡ bảo tôi sờ: "Con xem em trai có khỏe không?"
Da bụng mẹ căng mỏng tang, tay tôi đặt lên như chỉ cách th/ai nhi một lớp màng. Mẹ vẫn vô tư xoa bụng, ngân nga hát ru. Ngoài sân vẳng tiếng bà nội ch/ửi đổng: "Thằng chó nào dám tr/ộm gà của bà!"
Tôi liếc nhìn tấm ga giường mẹ dính vài giọt m/áu, gầm giường lấm tấm thứ gì lông lá. Ánh mắt sắc lẹm của mẹ lia về phía tôi. Tôi vội cúi mặt, tim đ/ập thình thịch.
"An An đi ki/ếm gì cho mẹ ăn đi, mẹ đói quá." Bàn tay g/ầy guộc nắm ch/ặt cổ tay tôi. Những đường gân xanh ngoằn ngoèo như giun bò trên cánh tay khẳng khiu. Dường như tất cả dinh dưỡng đều bị "em trai" trong bụng hút sạch.
Từ ngày em gái mất, việc giặt giũ đổ dồn lên vai tôi. Vừa đến bờ sông, tôi thấy dì Lý đang nói chuyện với bà mối chuyên làm mối cho người âm.
Dì Lý lắc đầu từ chối, móc ví đưa mớ tiền đỏ cho bà mối:
"Con bé cũng khổ quá. Chị lo hậu sự tử tế, tiền tôi lo." Quay ra thấy tôi, dì vội bước tới véo má tôi mấy cái, lại dúi vào tay mấy chiếc bánh: "Lâu lắm mới gặp An An."
Dì Lý là người tốt nhất đời. Hồi nhỏ tôi hay chạy sang nhà dì chơi. Dì dạy tôi đọc chữ, cho tôi tha hồ đọc sách trong thư phòng của dì, lại còn cho đủ thứ bánh kẹo. Nghe nói trước đây nhà dì buôn b/án lớn, từ khi con trai mất thì dì ở vậy, hay làm việc thiện tích đức.
"Gần đây nhà cháu có chuyện gì à?" Dì Lý đột nhiên nghiêm mặt hỏi. Tôi kể hết chuyện em gái và những điều kỳ quái xảy ra. Dì thở dài n/ão nuột: "Tội nghiệp! Tội nghiệp quá! Con bé ngoan thế mà..."
"Thỏ chặn đường, ắt có đại họa. Bụng mẹ cháu e rằng..." Dì nắm ch/ặt tay tôi, giọng trầm xuống: "Cái th/ai này sát khí nặng lắm. Khéo cả nhà cháu gặp họa."
Dì dắt tôi về nhà, bày một bát gạo trắng và chén nước lã. Tay dì xắn vào gạo, ném nhúm gạo vào nước. Mấy hạt gạo nổi lềnh bềnh, số còn lại chìm lo/ạn xạ. Dì Lý tái mặt, vén tay áo tôi xem kỹ chiếc vòng ngọc: "Em gái cháu đã hóa sát thần. Đúng nửa tháng nữa là đến ngày hồi sát."
"Đêm đó cháu phải trốn cho kỹ, đừng nói với ai, đừng tin ai. Nghe tiếng gà gáy mới được ra." Dì siết ch/ặt vòng ngọc trên cổ tay tôi: "Giữ cái này cẩn thận, nó sẽ c/ứu mạng cháu."
Gáy lạnh buốt sống lưng. Mọi chuyện quái dị bấy lâu giờ mới vỡ lẽ. Nhìn gương mặt hiền từ của dì, mũi tôi cay x/é. Giá tôi là con dì Lý thì tốt biết mấy...
Bình luận
Bình luận Facebook