Ăn xong no nê, tôi dựa ra ghế, ‘ợ’ một tiếng đầy thỏa mãn. Sau khi đ/á/nh chén xong mấy món tráng miệng, uống hết ly trà đào lớn, tôi vỗ nhẹ cái bụng căng phồng, no đến mức không đứng dậy đi nổi.
Bàn ăn nhanh chóng được dọn dẹp.
Hoắc Dật đứng dậy, bảo với tôi hắn phải đi xử lý công việc trên phòng, dặn tôi ngồi nghỉ ngơi hay muốn xem phim đều được, lát nữa phải tự biết mò lên phòng ngủ.
“Biết rồi biết rồi!”
Tôi xua tay đuổi hắn đi.
Hoắc Dật ghé sát tai tôi thầm thì:
“Nên nhớ phòng của mình ở đâu, lát nữa nếu em dám mò vào phòng khác ngủ thì tôi sẽ tự mình đến đó bế em về phòng.”
Tôi nghiêng đầu tránh đi hơi thở nóng bên tai, dùng tay che lại phần tai nh.ạy cả.m, ngượng nghịu ăn trái cây.
Hoắc Dật nhếch môi cười, véo má tôi một cái rồi sải đôi chân dài rời khỏi phòng ăn. Tôi cũng đứng dậy ôm tô trái cây ra sofa lớn ngồi xem tivi.
Lười biếng nằm trên sofa một lúc, ngẩng đầu lên đã gần mười giờ tối.
Người giúp việc đi ngang qua tốt bụng nhắc nhở:
“Cậu Trì Niệm, lúc nãy cậu chủ có dặn cậu lên phòng ngủ chính của cậu chủ nghỉ ngơi. Cậu có cần tôi dẫn đường không ạ?”
Tôi lắc đầu tỏ vẻ không cần, đứng dậy vươn vai, đưa cái tô trống không cho người giúp việc rồi chậm rãi nhấc chân đi lên phòng.
Bình luận
Bình luận Facebook