Tôi về nhà kể lại chuyện này với bố.
Bố tôi bảo tôi đừng xem nhiều phim ảnh tiểu thuyết, đừng nghe gió đã vội đoán mưa dông:
"Chú Quý cũng khổ lắm. Thím Quế Phân suốt ngày ra ngoài đ/á/nh mạt chược chẳng màng đến nhà cửa, con gái lại đang học đại học xa nhà. Bình thường trong nhà chỉ có mỗi mình chú ấy."
"Chú ấy cũng lạ thật. Một mình gi*t cả con lợn làm gì? Ăn hết được sao? Muốn vài cân thì sang nhà ta xin ít chẳng được à?"
"Không biết chú ấy có biết ướp thịt không. Một mình xử lý cả con lợn chắc không xong. Con về trước đi, ngày mai bố sẽ sang nhà chú ấy xem có cần giúp gì không."
Ở quê tôi, khi mổ lợn cúng, phần tươi sẽ ăn ngay, phần còn dư được ướp muối làm thịt mặn, thịt xông khói. Phải rang muối với hoa tiêu cho thơm rồi xoa đều, xếp gọn trong vại. Cả quá trình khá cầu kỳ.
Nhà tôi có mẹ và bà nội lo việc này, bố định sang giúp chú Quý. Hàng xóm láng giềng giúp nhau là chuyện đương nhiên.
Nhưng mỗi lần nhớ lại cảnh chú Quý lăm lăm con d/ao đầm đìa m/áu me, tôi lại rùng cả người:
"Bố muốn đi thì đi một mình, đừng kéo con theo!"
"Con đuổi theo bé hợi nhà mình suốt hai tiếng đồng hồ, mệt đ/ứt cả hơi rồi."
Bố tôi cũng chẳng bắt ép:
"Vậy mai con nghỉ ở nhà, bố đi một mình thôi."
Hôm sau, tôi ngủ đến trưa mới dậy.
Mẹ và bà đã sơ chế thịt xong, trong cái nồi đang sôi ùng ục là món tiết canh lợn nấu với đậu phụ, bên cạnh còn cả chậu thịt kho tàu.
Tôi xới cơm, hỏi mẹ: "Mẹ ơi, bố đâu rồi?"
Mẹ đáp:
"Ăn trưa xong cầm chai rư/ợu sang nhà chú Lý Quý rồi, chắc tối mịt mới về."
"Kệ bố con đi, con ăn đi!"
"Ăn nhiều vào, lợn nhà bà nuôi ngon lắm đấy!"
Tôi gặm miếng thịt kho, đúng là lợn thả nuôi bằng cám tự nhiên, vị khác hẳn.
No nê xong, chợt nhớ đến Thẩm Dật Quân, tôi hỏi mẹ:
"Mẹ có nhớ hè năm con tốt nghiệp cấp ba, con bị ngã vỡ đầu phải nhập viện không?"
"Con có quên mất chuyện gì quan trọng hoặc ai đó không nhỉ?"
Mẹ nói:
"Làm gì có? Người quan trọng nhất của con chẳng phải là mẹ, bố và bà sao?"
Lý lẽ hợp tình hợp lý đến mức tôi không biết cãi lại thế nào.
Lấy điện thoại thêm bạn Thẩm Dật Quân trên WeChat, bên kia chấp nhận ngay.
Tôi vừa gửi dòng:
”Chào đội trưởng Thẩm, tôi là Tần Diệu Diệu.”
Tin tiếp theo đã hiện dấu chấm than đỏ chói:
“Bạn chưa phải là bạn bè của đối phương…”
Không ngờ thế giới này kỳ diệu thật!
Lần đầu tiên tôi để mắt một người, chưa kịp nói câu thứ hai đã bị xóa kết bạn!
Giá mà mở lời đầu tiên đã hỏi: "Anh bạn ơi, hẹn hò không?"
Giờ thì... thất tình đ/au đớn quá!
Chiều hôm ấy, mấy đứa bạn rủ ra sông câu cá.
Thấy chán chẳng có việc gì, tôi đi theo.
Cũng chẳng phải câu nghiêm túc gì. Giữa tiết trời mùa đông lạnh giá, làm gì có sông suối nào có cá to? Chỉ để gi*t thời gian.
Mấy đứa xách ghế con, cần trúc buộc dây câu, móc mồi thả xuống nước.
Câu được hay không cũng kệ, dính phải con nào nhỏ xíu thì đem về cho gà vịt.
Tôi vừa cầm cần vừa phơi nắng, nhấm nháp quýt đường và mía do lũ bạn cung tiến.
Mắt lơ đãng nhìn về phía rặng cây nơi chú Quý chui ra đêm qua.
Đang thả h/ồn thì thấy con Hoàng Hạc nhà tôi mới nuôi đang hì hục đào bới gì đó.
Thằng em đi cùng hỏi:
"Chị ơi, con chó đần nhà chị đào cái gì thế?"
Khu rừng nhỏ đó gần bờ sông, thường hứng theo rác thải từ thượng ng/uồn trôi về, đôi khi có xươ/ng động vật vứt lại.
Tôi buông lời qua quýt: "Đào rác thôi mà!"
Con chó ngoặm vật gì đó chạy về phía chúng tôi.
Tôi vốn có đôi mắt tinh tường, thức khuya mấy cũng chẳng cận.
Chỉ liếc qua đã thấy thứ trong miệng nó... sao giống bàn tay người thế?
Nghĩ bụng hay là m/a-nơ-canh nhựa ai vứt bên bờ sông bị con chó tha về.
Đến gần nhìn kỹ thì... TRỜI ƠI! Đó đích thị là bàn tay thật!
Mấy đứa em cùng bắt lợn đêm qua giờ ngơ ngác nhìn tôi:
"Chị ơi! Chó nhà mình đào m/ộ à?"
Tôi cũng hết h/ồn, lao đến gi/ật lại từ miệng chó.
Phản ứng đầu tiên không phải sợ hãi, mà lo con chó dại này gây đại họa.
"Hoàng Hạc! Mày đang ngậm cái gì? Phun ra ngay!"
"Mày muốn ăn đò/n không?"
Chợt nghĩ: Hình như có gì sai sai?
Thời buổi này toàn hỏa táng, ai còn ch/ôn đất nữa?
Hoàng Hạc này không phải đào m/ộ, mà là moi x/á/c ch*t lên chứ gì?
Bình luận
Bình luận Facebook