Lúc ăn cơm, tôi giả vờ vu vơ nói một câu, “Thịnh Khai ch*t rồi.”
Tôi quan sát vẻ mặt của Liễu Ngân Hoàn, ai mà ngờ Liễu Ngân Hoàn chỉ mải mê ăn cơm, đến đầu còn chẳng ngẩng lên.
“Cả nhà đều ch*t hết.” Tôi lại bổ sung thêm một câu.
Lúc này, Liễu Ngân Hoàn mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Liễu Ngân Hoàn nhìn tôi chằm chằm, một đôi con ngươi đen láy trở nên đặc biệt sáng rõ, “Anh Minh, đi đi.”
“Muốn sống thì bây giờ đi ngay lập tức.”
Liễu Ngân Hoàn thể hiện quyết tâm không đạt được mục đích không thôi, dọa tôi sợ đến mức đôi đũa đang cầm trên tay cũng làm rơi xuống đất, “Cô nói cái gì cơ?”
“Em nói,” Liễu Ngân Hoàn nhìn tôi chằm chằm, “bây giờ đi ngay lập tức.”
“Anh Minh, chuyện xảy ra trong thôn của các người rất nhiều, nước rất sâu, anh không hiểu được đâu.”
“Anh là một người tốt, không nên bị ch/ôn vùi tại nơi đây, đi đi.”
Tôi nhăn mày, không nói gì.
Liễu Ngân Hoàn cười lạnh một tiếng, “Hôm nay, chắc là anh đã đi gặp ông Ba đó rồi nhỉ?”
Tôi cúi thấp đầu, miệng không dám trả lời lại, nhưng trong lòng đã cuồn cuộn dậy sóng, ông Ba nói Liễu Ngân Hoàn sẽ không làm hại tôi, cho nên ban nãy tôi mới dám nói ra chuyện nhà Thịnh Khai trước mặt Liễu Ngân Hoàn mà không kiêng nể gì cả.
Bây giờ Liễu Ngân Hoàn lại biết tôi đã gặp ông Ba, không biết có phẫn nộ rồi gi*t luôn tôi hay không.
Liễu Ngân Hoàn nhìn ra sự căng thẳng của tôi, cười nhẹ một tiếng, “Nếu như em muốn gi*t anh thì em đã gi*t từ lâu rồi, nhưng anh là một người tốt nên em không muốn động đến anh.”
“Thậm chí, em còn muốn c/ứu anh nữa kìa, anh Minh, cụ thể mọi chuyện thì không thể nói rõ ràng trong vài ba câu được, em hỏi anh, có phải mấy ngày gần đây anh cứ luôn cảm thấy tinh thần càng ngày càng tệ hay không.”
Tôi không đáp lại, thẫn thờ gật gật đầu.
Nụ cười lạnh trên mặt Liễu Ngân Hoàn càng sâu hơn, “Ông Ba của mấy người tính kế hay lắm, muốn dùng sáu người tuổi rồng để làm ổn định lại vạn xà hồng sát, sao có thể chứ?”
“Thôi bỏ đi,” Liễu Ngân Hoàn nhìn chằm chằm vào tôi, “Anh Minh, bây giờ anh mau đi đi, đi càng xa càng tốt, bây giờ mà không đi thì ngày mai chắc chắn anh sẽ phải ch*t.”
Liễu Ngân Hoàn nói rất nghiêm túc, nhưng tôi lại cứ đờ đẫn ngồi nguyên tại chỗ với đầu óc trống rỗng, mãi không đứng dậy.
Ông Ba nói Liễu Ngân Hoàn chắc chắn không phải là con người, Liễu Ngân Hoàn lại nói ông Ba muốn làm hại tôi.
Rốt cuộc tôi nên tin ai đây.
Liễu Ngân Hoàn thấy tôi mãi không có động tác gì, tâm trạng trở nên tồi tệ hét lên, “Anh Minh, anh nghĩ cho kỹ đi, trong mấy ngày chúng ta ở chung với nhau, em đã từng có chút suy nghĩ nào rằng muốn làm hại anh hay chưa?”
“Anh nghĩ cho kỹ đi, ông Ba đó của anh tuy nói là người bề trên của anh, nhưng anh thật sự hiểu ông ta được bao nhiêu?”
Lời của Liễu Ngân Hoàn như một đò/n cảnh tỉnh, bỗng chốc làm tôi tỉnh táo lại không ít.
Phải rồi, mấy ngày ở chung với Liễu Ngân Hoàn, tuy nói là chỗ nào của Liễu Ngân Hoàn cũng lộ ra sự q/uỷ dị, nhưng cô ta chưa từng làm hại tôi, thậm chí, còn cho tôi một tia ấm áp mà trước giờ chưa từng có ai khiến tôi cảm nhận được.
Mà ông Ba, tuy là bậc bề trên trong cùng tộc, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là bậc bề trên trong cùng tộc của tôi mà thôi, qu/an h/ệ cũng không được tính là thân thiết.
Nghĩ tới đây, tôi đứng dậy, nghiến răng nói với Liễu Ngân Hoàn, “Tôi tin cô, bây giờ tôi sẽ đi ngay.”
Bình luận
Bình luận Facebook