Cuối cùng, Lục Nghiễn đành chọn cách bỏ tiền ra để thoát nạn. Công chúa lập tức ra lệnh cho người thu hồi hết sổ đất và cửa hàng dưới tên hắn ta, số tiền bạc trong kho riêng cũng được chuyển vào kho của phủ công chúa.
Lục Nghiễn nhìn từng hòm bạc trắng xóa được khiêng vào phủ công chúa, ánh mắt tràn đầy o á n h ậ n và không cam lòng:
“Thần đã chịu ph/ạt rồi, nhưng công chúa điện hạ và Thẩm đại nhân, hai người cô nam quả nữ, bí mật gặp nhau trong thư phòng, chẳng lẽ không nên tính toán sao?”
Ta thò đầu ra từ sau lưng công chúa:
“Lục đại nhân, lời này không thể nói bừa. Công chúa điện hạ chỉ mời Thẩm đại nhân đến để hỏi vài chuyện, nô tỳ ở đây mỗi ngày, sao có thể nói là cô nam quả nữ ở chung một phòng?”
“Chẳng lẽ nô tỳ không xứng đáng làm người sao?”
Lục Nghiễn t r ừ n g m ắ t nhìn ta, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh:
“Xuân Đào, trước đây sao ta không nhận ra ngươi giỏi miệng lưỡi như vậy nhỉ?”
Ta lập tức s ợ h ã i, vội trốn ra sau lưng công chúa, tìm ki/ếm sự che chở:
“Hu hu hu, công chúa ơi, nô tỳ s ợ quá…”
Lục Nghiễn đến đầy khí thế, nhưng lại rời đi trong n h ụ c n h ã.
Vừa tiễn hoàng thượng và m/a ma giáo tập đi, thì mật thám mà công chúa phái theo dõi Lục Nghiễn đã báo về:
“Công chúa, Thẩm Thanh Uyển và Lục Nghiễn đã đ á n h nhau một trận lớn tại ngôi miếu đổ nát ngoài kinh thành, Lục Nghiễn tức gi/ận quá đã đ á n h ngất Thẩm Thanh Uyển rồi b/án nàng ta vào thanh lâu!”
Bình luận
Bình luận Facebook