Trước đó, tôi thật sự không nhớ Hạ Duy là ai.
Bởi tôi thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên anh ấy, chỉ biết hồi nhỏ luôn chạy theo sau gọi "chồng ơi".
Mãi đến khi anh nhắc tới chiếc đồng hồ thông minh ngày ấy, tôi mới bừng tỉnh nhận ra - chính là anh.
Hạ Duy nói đúng, dù tôi có cố gắng đến đâu cũng không thể thích con gái được.
Còn với anh...
Tôi từng cố chống cự, cố xa cách.
Nhưng vô ích. Mỗi lần anh đến gần, tim tôi lại đ/ập lo/ạn nhịp không kiểm soát.
Tình cảm của anh cứ thế phơi bày trước mắt tôi.
Đến cả Hứa Duy Nhất - kẻ vô tâm nhất, vừa gặp anh đã thấy quen.
Thế mà tôi, người tiếp xúc với anh hàng ngày, lại chẳng hề liên tưởng anh với cậu bé năm xưa.
Lúc trước anh còn đặc biệt nhắc tôi từng sống ở thành phố H hai năm.
Mà lúc ấy tôi đang làm gì?
Tôi đang giảng cho anh nghe về xây dựng đô thị, bàn luận quy hoạch đường xá.
Bình luận
Bình luận Facebook