Ngay lập tức đỏ rực cả một mảng lớn.
Ôn Thanh theo bản năng hô to về phía Lục Chu Dã cách đó không xa: "A Dã! Tay của Tiểu Lan bị bỏng rồi!"
Khi đó tôi chẳng cảm thấy gì.
Chỉ là thắc mắc sao Ôn Thanh không gọi đội y tế ở ngay bên cạnh mà lại gọi Lục Chu Dã ở xa.
Lúc ấy Lục Chu Dã lao đến như bay, bế thốc tôi lên chạy thẳng đến đội y tế.
Rõ ràng chỉ cần gọi một tiếng là được.
Còn th/uốc tôi đang dùng cho cậu ấy bây giờ, cũng là do Lục Chu Dã m/ua khi đó.
Ngay lúc đó tôi còn nghĩ, Lục Chu Dã cố ý bế tôi, như vậy cậu ấy có thể khoe cơ bắp trước mặt Ôn Thanh.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc chắn lúc ấy Lục Chu Dã đã lo lắng đến phát hoảng.
Cho nên, từ khi đó Ôn Thanh đã biết tâm ý của Lục Chu Dã đối với tôi?
"Bảo bối, đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?"
Giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc của Lục Chu Dã bất ngờ không kịp đề phòng vang lên bên tai.
Trong nháy mắt kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi phản ứng lại, nhớ tới việc cậu ấy vừa gọi tôi là 'bảo bối', mặt lập tức đỏ hơn cả chỗ tay bị bỏng của cậu ấy.
Lục Chu Dã lại cố ý giả ng/u, lấy tay trái mát lạnh của cậu ấy chạm lên má trái của tôi:
Cười trêu ghẹo: "Mặt của A Lan đỏ quá, có phải cũng muốn bôi thêm th/uốc trị bỏng không?"
Tôi tức gi/ận hất tay anh ấy ra, đặt tuýp th/uốc xuống bàn, đứng dậy bỏ đi.
"Cậu tự đi mà bôi!"
Lục Chu Dã mếu máo: "Được rồi, tôi biết sai rồi, không trêu em nữa. Mau ăn cơm đi."
Tôi bị cậu ấy lôi kéo lại ngồi xuống.
Tôi cầm muỗng lên, cắm cúi ăn cơm.
Thực sự là tôi đói lắm rồi.
Lục Chu Dã ngồi bên cạnh, nhìn tôi ăn, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tôi bị cậu ấy nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, tôi mới nhớ ra cậu ấy chưa ăn cơm.
Tôi hỏi cậu ấy: "Cậu không ăn à?"
Lục Chu Dã giơ tay phải quơ quơ trước mặt tôi.
Giọng điệu đáng thương: "Đau tay, cần người đút."
14
Tôi đến tìm Ôn Thanh.
Mấy ngày nay, tôi cứ nghĩ mãi, cảm thấy có gì đó không đúng.
Tôi và Lục Chu Dã cùng nhập học một năm.
Còn Ôn Thanh thì lớn hơn chúng tôi hai khóa.
Quê cô ấy ở thành phố S.
Trong khi Lục Chu Dã lại đến từ thành phố A.
Hai nơi cách nhau rất xa.
Vậy mà ngay từ khi nhập học, làm sao họ đã quen biết nhau được?
Chiếc áo khoác bóng chày đen trắng đêm đó, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Những khúc mắc trong lòng dường như đang dần được giải đáp. Tôi cảm thấy Ôn Thanh chắc chắn biết câu trả lời.
Bình luận
Bình luận Facebook