Tôi làm theo lời căn dặn của Chú Minh, trước tiên thắp mấy nén nhang, sau đó quỳ xuống dập đầu sám hối với cô ấy, sau đó lại làm theo quy củ, đem mấy đĩnh vàng và mấy cuộn giấy bố, giấy bố chính là mấy cuộn giấy màu đen trắng, xanh lam chàm tím.
Sau khi đ/ốt hết từng món từng món một, một cơn gió lốc kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện nơi mặt đất bằng phẳng này.
“Nếu cháu thấy gió lốc xuất hiện cũng tức là cô ấy đang đến”, chú Minh đã căn dặn tôi, vào lúc này tuyệt đối không được nói gì, phải liều mạng mà dập đầu, mãi cho đến khi nào cơn gió dừng lại mới thôi.
Tôi cũng chẳng rõ rốt cuộc mình đã dập đầu bao nhiêu lần, chỉ biết rằng lúc cuối cùng khi dùng tay lau trán, trong lòng bàn tay đã toàn m/áu là m/áu.
Cứ vất vả một hồi lâu như thế, sau lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi dùng xẻng để đào m/ộ, cạy bỏ những chiếc đinh đóng trên qu/an t/ài, nhìn đống xươ/ng trắng nằm yên trong đó, nỗi sợ hãi chợt dâng lên trong lòng tôi như sóng cả.
Tôi sợ muốn phát đi/ên, bèn ném chiếc khóa trường mệnh vào trong qu/an t/ài. Sau khi đậy nắp áo quan lại rồi ch/ôn cất cẩn thận bèn cõng con trai trên lưng chạy trốn về nhà ngay trong đêm.
Ngoại trừ nhát gan ra, chủ yếu là tôi không nỡ bỏ lại con trai mình ở một nơi như vậy.
Sau khi về nhà, trong lòng tôi vẫn luôn lo lắng không ng/uôi, dù gì cũng là do tôi không chịu làm theo lời căn dặn của chú Minh, nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định lại đi tìm chú ấy một lần nữa để tìm cách c/ứu vãn.
Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng tôi đã vội lái xe đến đầu ngõ nhỏ dẫn vào trấn Thanh Sơn.
Vừa hay gặp phải một bà thím đang đi m/ua đồ ăn sáng, bà ấy mới nhìn thấy tôi đã cất giọng hỏi: “Anh bạn trẻ, đến tìm Thiên Minh phải không?”
Tên thật của chú Minh là Thiên Minh, trong ngõ này mọi người đều biết chú cả.
Tôi gật đầu lia lịa, ông ấy bây giờ chính là niềm hi vọng cuối cùng của tôi rồi.
“Ông ấy qu/a đ/ời rồi, qu/a đ/ời vào ngày 11 vừa rồi.”
Những lời này chẳng khác nào sét đ/á/nh giữa trời quang, hai chân tôi nhũn như con chi chi, thiếu chút nữa liền ngã lộn xuống mặt đất.
“Thím ơi… thím… thím vừa nói cái gì, chú Minh đã qu/a đ/ời vào ngày 11 rồi?”
Thế nhưng tôi còn nhớ rõ ràng rằng bản thân đã đến tìm ông ấy vào đêm ngày 13. Vậy thì người mà tôi đã gặp tối hôm ấy rốt cuộc là ai?
Bà thím dùng ánh mắt kỳ quái nhìn vẻ mặt khó tin của tôi rồi giải thích: “Tôi là chị họ của Thiên Minh, giây phút cuối cùng của cậu ta cũng là do tôi đưa tiễn, lẽ nào tôi còn có thể nhớ nhầm? À đúng rồi, cậu ấy còn nhờ tôi nói với cậu một câu, nhớ phải đối xử tốt với con gái của mình.”
Tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất, ở đâu ra con gái chứ? Tôi không quá tin tưởng những gì bà ấy vừa nói bèn một mạch lao thẳng vào trong ngõ sâu.
Hai bên cổng nhà chú Minh treo bức phướn màu trắng đặc biệt bắt mắt, chú Minh thực sự đã đi rồi!
Đầu óc tôi hoàn toàn rối tung!
Nếu như lúc còn sống chú Minh thực sự đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra với tôi, vậy thì cái người mà tôi đã gặp kia rốt cuộc là linh h/ồn của ông ấy hay là cái thứ bẩn thỉu kia?
Nếu đúng theo lời chú ấy đã nói, vậy thì rất có khả năng chú Minh mà tôi đã gặp đêm hôm ấy vốn không phải người!
Toàn thân tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Thế nhưng tôi thực sự không hiểu, vì cớ gì cô ta không trực tiếp gi*t tôi?
Bình luận
Bình luận Facebook