Hoàn hồn

Chương 10

03/01/2024 16:42

Ghi âm đó đã nhanh chóng được lan truyền trên internet bằng các phương tiện truyền thông.

Tiêu đề gi/ật gân: Chị gái vô đạo đức đạo văn tác phẩm của em gái thiên tài.

Sự ích kỷ và vô lương tâm không đủ để mô tả những gì "tôi" đã làm.

Tôi thậm chí không dám nhìn vào nội dung. Khi tôi mở điện thoại, hàng ngàn lời lăng mạ xuất hiện trên màn hình

"Số phận của cặp song sinh dính liền thật khác nhau. Chị gái khỏe mạnh như thế mà lại cư/ớp tác phẩm của em gái, đúng là không bằng một con súc vật!"

"Cô em gái thật sự rất giỏi, mặc dù đó là một bản nháp, nhưng nhìn sinh động, tính tế hơn của người chị nhiều. Nếu cô ấy có một cơ thể khỏe mạnh, cô ấy chắc chắn sẽ là một thiên tài!"

"Tại sao bác sĩ không chọn em gái?"

"Báo lực mạng cô ta, sa thải cô ta, chị gái không đáng sống!"

Dưới áp lực của dư luận, người lãnh đạo đã tạm thời đình chỉ công tác tôi, tôi lao ra ngoài trước những ngón tay chỉ trỏ và sự kh/inh miệt của các đồng nghiệp.

Ngay khi điện thoại được kết nối, tôi đ/au khổ thốt lên: "Hứa Lạc Lạc, em muốn làm gì? Chị h/ận em, em thật sự phải h/ủy ho/ại chị mới thỏa mãn sao?"

Một tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng em ấy, còn chói tai hơn cả tiếng cười của một đứa trẻ.

Giống như một đ/ộc phụ

"Bị mọi người gh/ê t/ởm thì có mùi vị gì, chị cũng nếm được rồi chứ, h/ủy ho/ại? Chị vẫn còn một sự nghiệp tuyệt vời để h/ủy ho/ại, nhưng còn tôi thì sao, tôi không có gì. Chị gái, chúng ta là một, tại sao chị có được hạnh phúc, nhưng tôi lại chỉ là một con hề dị dạng"

"Bác sĩ chọn chị, chị có quyền lựa chọn sao?" Tôi gào lên.

Tôi muốn x/é da c/ắt thịt của em ấy ra để xem có phải lương tâm của em ấy bị chó tha đi rồi không?

"Lúc đó chị không có, nhưng bây giờ chị có." Em ấy lạnh lùng nói.

"Chị đã sử dụng cơ thể này trong 22 năm, bây giờ đến lượt tôi rồi."

Đột nhiên, không đợi tôi phản ứng, em ấy lập tức thay đổi giọng điệu:

"Chị, em thật sự không có ý gửi nó cho giới truyền thông, đó là một cư dân mạng mà em tin tưởng, em thật sự không muốn làm tổn thương chị…"

Điện thoại đột nhiên bị lấy đi.

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.

"Là anh."

Sau khi nhiều phương tiện truyền thông nghe tin, họ đã vội vàng đến chặn cửa nhà. Ba mẹ mệt mỏi vì phải đối phó nên họ chỉ có thể gọi Tiêu Diệp đến giúp đỡ.

Tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tôi.

"Tiêu Diệp, không phải em, thật sự không phải là em."

Mười ngàn người gh/ê t/ởm tôi, tôi không quan tâm.

Miễn là anh ấy đứng về phía tôi, tôi mới có can đảm để chiến đấu.

Giọng nói của anh ấy quen thuộc như vậy, nhưng lại rất lạnh lùng.

Như thể nói với một người lạ :

"Hứa Hoan Hoan, chúng ta chia tay đi, anh không thích những cô gái không từ th/ủ đo/ạn nào như vậy."

Danh sách chương

5 chương
03/01/2024 16:44
0
03/01/2024 16:42
0
03/01/2024 16:42
0
03/01/2024 16:41
0
02/01/2024 19:58
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận