Tiếng hò hét kéo thực tại. Không biết từ lúc nào, Cảnh đã quỳ gối xuống đất.
"Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý qua đường lúc đông. Tiếng hò ngày nồng nhiệt. kẻ giơ điện thoại lên cũng nhiều thêm.
Tôi thực sự sắp ngượng ch*t đi được. hơi sâu, cố nén gi/ận dữ: "Triệu Cảnh, tôi-"
Cổ đột ngột bị đó siết ch/ặt. ngón thả giờ siết điếng. Ngẩng đầu lên, hai cặp mắt chạm nhau.
Đôi mắt hẹp dài đen như tàu kia tựa tấm lưới khổng lồ, tựa như nuốt chửng hư vô. Giọng Hoắc Tầm lạnh băng: "Thẩm Uyển, nhà."
Bình luận
Bình luận Facebook