Tôi xoay người trong vòng tay siết ch/ặt của Thịnh Dực, đối mặt với anh.
Gương mặt anh vẫn lạnh băng.
Tôi chọc chọc vào má anh.
"Lúc nãy anh quá hung dữ rồi, anh ấy là con trai của ân nhân của em, phải lịch sự một chút."
Thịnh Dực lại khịt mũi một cái, nhìn người bằng lỗ mũi.
"Anh không lịch sự chỗ nào? Anh nói sai à? Hay là em không muốn hắn thấy chuyện này? Anh nói cho em biết, anh chính là muốn tất cả mọi người biết rằng em - Kỷ Lăng bị anh chơi đùa…"
Tôi túm cổ áo, kéo anh xuống rồi hôn một cái.
"Nói năng cho tử tế vào."
Thịnh Dực:...
Sắc mặt anh biến ảo một hồi lâu, rồi ngoảnh mặt đi.
"Anh thấy hắn không thuận mắt, nhìn một cái đã biết không có ý tốt."
Ồ, ăn giấm rồi này.
Tôi lại hôn nhẹ lên cằm anh, vặn thẳng đầu anh lại.
"Sao anh không về khách sạn nghỉ ngơi, đợi em dưới này suốt à?"
Anh nghiến răng nghiến lợi.
"Anh mà không giám sát em, em lại chạy mất thì sao? Điện thoại vứt đi, chặn WeChat, anh biết đâu mà lùng bắt em hả?”
.... Nói như vậy.
Đâu phải cảnh sát bắt cư/ớp.
Nhưng đang giữa Tết thế này, anh lại chỉ có một mình….
Tôi buột miệng nói: "Vậy... anh có muốn về nhà em ở không?"
Thịnh Dực bỗng trợn tròn mắt.
Anh há miệng, ngậm lại rồi lại há ra, như thể vô thức muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng anh lại liếc mắt, ngoảnh cổ đi.
“Phải nể mặt em à, em bảo đi là anh đi? Em là ai mà anh phải nghe lời em?"
Chà, lại lên cơn rồi.
Tôi khoanh tay lùi ra sau một bước, thoát khỏi vòng tay anh, giọng dịu dàng:
"Ừ, không muốn thì thôi, không đi thì không đi vậy."
Thịnh Dực:....
Bình luận
Bình luận Facebook