6
Trời đã tối, ta đọc sách đến hai mắt thâm quầng.
Cuối cùng cũng chịu không nổi, gục xuống ngủ.
Nhưng trong lúc mơ màng sắp ngủ, dường như xuất hiện ảo giác nào đó.
Một giọng nói vang lên trong đầu ta.
“Ớ? Đây là gì?”
“Chăn gối của Hoàng hậu!”
“Nằm một lát!”
“Không dậy nổi!”
“Ớ? Đây là gì?”
“Chăn gối của Hoàng hậu!”
“Nằm một lát!”
“Không dậy nổi!”
“Đã năm giờ sáng rồi, phải dậy thôi!”
“Giờ này dậy là những người trụ cột quốc gia! Là những kẻ tự giác kiểm điểm bản thân mỗi ngày! Là vua của khu rừng tự nhiên! Là những người tạo ra mọi điều đẹp đẽ trên thế gian!”
“Nhưng mà chăn gối của thê tử ấm quá, thôi nằm thêm chút nữa vậy!”
7
Tin ta bị đưa vào lãnh cung nhanh chóng lan khắp triều đình.
Mọi người đều đồn đoán có phải trung cung thất đức lại thất sủng, nên mới bị đưa vào lãnh cung.
Đồng thời, lại đang lan truyền rằng tình trong mộng của Hoàng thượng Dư Vãn Vãn được sủng ái vô cùng.
Chẳng bao lâu sẽ thay thế vị trí Hoàng hậu.
Còn cha của Dư Vãn Vãn, Dư thừa tướng.
Đã bắt đầu ra vẻ quốc trượng, âm thầm tận hưởng sự tâng bốc của quần thần.
Các đại thần trong lòng đều có tâm tư riêng.
Âm thầm tìm mọi cơ hội, muốn đưa con gái nhà mình vào cung, mưu cầu chia phần chén canh.
Chỉ trong chốc lát, địa vị của ta gặp nguy cơ.
Cũng khiến Dư Vãn Vãn càng trở nên lộ liễu.
Cặp cha con này, một ở triều đình, một trong hậu cung, đắc ý quên mình.
Bình luận
Bình luận Facebook