10
Nhưng tôi vừa mới chuẩn bị ra cửa, Lục Tước đã trở về.
Lục Tước không có mặc âu phục, đổi thành T shirt và quần jean như bình thường, một bộ hình dáng nhẹ nhàng khoan khoái lại nhu nhược.
Hắn ôm ch/ặt eo tôi, làm nũng nói: "Chồng, em về rồi, mệt quá."
Sống lưng tôi cứng ngắc.
Mọi khi, tôi sẽ cảm thấy hết sức ấm áp, nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy.
"Ừ." Tôi cố gắng duy trì bề ngoài bình tĩnh.
Tay Lục Tước đụng vào vali của tôi: "Chồng à, anh phải đi công tác sao?"
Tôi vội vàng gật đầu: "Có chút việc."
"Nhưng mà, chồng à, anh đã nói, trong tháng này quản lý của anh không sắp xếp hoạt động cho anh mà. Mấy ngày nay đừng đi ra ngoài, ở lại với em, có được hay không?"
Nói xong, hắn đẩy vali của tôi trở lại bên trong căn phòng.
Cả người tôi càng cứng ngắc.
Tôi chắc chắn người quản lý của tôi đã sớm biết thân phận thực sự của hắn, cũng đã bị hắn m/ua chuộc.
Hôm nay không thể đi được.
Vậy thì ngày khác đi.
Đêm khuya.
Lục Tước cho rằng tôi đã ngủ, rón rén cầm điện thoại di động.
Tôi lặng lẽ bò xuống giường, mở cửa, nghe được hắn đang gọi điện thoại.
"Hôn lễ còn phải có hoa hướng dương, em ấy thích hoa hướng dương. Mỗi một bông đều phải tươi mới."
Hẳn là Hứa Hạ thích hoa hướng dương đi.
Tôi không thích hoa hướng dương.
"Danh sách khách mời giảm bớt một nửa đi, em ấy không thích náo nhiệt.”
"Sau khi hôn lễ kết thúc, máy bay tư nhân phải đến đúng giờ.”
"Chuyện này phải giữ bí mật, trước tiên không được để cho những người khác biết, không được phép để lộ tin tức..."
Tôi lén lút bò trở lại giường, nhắm hai mắt lại.
Trái tim tôi bị khổ sở bao trùm, khiến cho tôi gần như không thở nổi.
Nước A là nước nổi tiếng về chấp nhận đăng ký kết hôn đồng tính.
Hắn thật sự sắp kết hôn rồi.
Như đã đề cập trong cốt truyện, Lục Tước cầu hôn Hứa Hạ, Hứa Hạ "bị ép" phải đồng ý, sau đó là kịch bản cưới trước yêu sau…
Dù sao Lục Tước sớm muộn cũng sẽ chia tay với tôi, còn không bằng tôi chạy trước.
Ngày hôm sau, sau khi Lục Tước ra khỏi nhà, tôi lập tức thu dọn đồ đạc.
Tôi ngồi tàu hỏa, đi đến một thành phố du lịch, tùy tiện tìm một khách sạn.
Trong phòng khách sạn, tôi nằm vật xuống giường.
Điện thoại di động lại vang lên.
Vẫn là Lục Tước gọi điện thoại tới.
Tôi nhìn chú thích "Vợ yêu", chỉ cảm thấy châm chọc.
Vợ yêu cái gì?
Rõ ràng chính là bi/ến th/ái!
Một giây kế tiếp, tôi cứng rắn cho tất cả các phương tiện liên lạc của hắn vào trong danh sách đen.
Dù sao cuối cùng hắn cũng sẽ ở bên Hứa Hạ.
Tôi sẽ không trở thành một phần trong trò chơi của bọn họ.
Ban ngày tôi đặt đồ ăn nhanh, chơi game, buổi tối thức khuya xem phim, rồi đi ngủ.
Trong giấc mơ, tôi lại thấy những hình ảnh kỳ quái.
Sau khi xuyên sách, tôi vẫn luôn nằm mơ thấy những chuyện lúc còn bé của “tôi” một cách đ/ứt quãng.
Ban đầu, giấc mơ còn có chút mơ hồ, thời gian cũng không lâu.
Nhưng gần đây, giấc mơ càng ngày càng rõ ràng, thời gian cũng càng ngày càng dài.
Lần này, tôi mơ thấy Lục Tước phiên bản nhỏ cười với tôi, mỗi ngày đều muốn dắt tay tôi đi đến trường mẫu giáo, còn cầm sữa bò đút cho tôi uống.
Ngày thứ hai, tôi tỉnh dậy, nhớ lại giấc mơ hoang đường đêm qua…
Trong cốt truyện, Lục Tước và "tôi" chưa từng gặp mặt, chứ đừng nhắc đến việc khi còn bé cùng nhau đi đến trường mẫu giáo.
Dù sao cũng chỉ là mộng, tôi nhanh chóng quên nó đi.
Nhưng không biết có phải vì tôi quá buông thả hay không, tôi bị đ/au dạ dày.
Gọi shipper bên ngoài giao th/uốc giảm đ/au dạ dày tới, nhưng tôi uống rồi vẫn không có hiệu quả.
Tôi không thể làm gì khác hơn là đi bệ/nh viện.
Mỗi bước đi, dạ dày của tôi đều đ/au giống như bị kim châm đ/âm vào.
Chỉ vẻn vẹn mấy bước, tôi đã thở hổ/n h/ển.
Tôi vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi taxi, tầm mắt lại liếc thấy một chiếc Rolls Royce.
Một người đàn ông từ trong xe đi xuống.
Ánh mắt hắn sắc bén, giống như một con mãnh thú t/àn b/ạo nhìn chằm chằm vào con mồi đang chạy trốn.
Sắc mặt hắn lạnh lùng như băng, khóe môi lại nâng lên thành một đường cong, nhưng ánh mắt không có nửa phần lãnh ý, khiến cho biểu tình của hắn trở nên vừa nguy hiểm vừa đ/áng s/ợ.
Trong khoảnh khắc đó, hô hấp của tôi đều cơ hồ muốn dừng lại.
Thanh âm của hắn vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lại giống như một lưỡi câu đ/áng s/ợ, móc lấy trái tim tôi: "Cục cưng, tìm thấy em rồi..." (chỗ này đổi xưng hô cho kí/ch th/ích, éc éc)
Bình luận
Bình luận Facebook