Số Phận

Chương 18 + 19

05/09/2024 10:39

18

Châu Dĩ Hành kéo tôi đi về phía sâu trong vườn hoa.

Có vài lần đi ngang, tôi thấy cửa có khóa.

Nghĩ là lãnh địa bí mật của anh nên chưa bao giờ bước vào.

Châu Dĩ Hành bịt mắt tôi lại, nắm tay tôi chậm rãi đi vào.

Khi mở mắt ra, tôi ngây người.

Trước mắt là một ngôi nhà nhỏ màu hồng, viền khung cửa xanh lá, ánh sáng mặt trời xuyên qua kính cửa sổ chiếu vào bên trong.

Đi ra phía sau ngôi nhà, là những bóng cây lốm đốm, hồ sen mờ sương, cây cầu gỗ xinh xắn…

Mây phản chiếu trên mặt nước mênh mông, như thể ánh sáng đang chuyển động.

“Đây là vườn hoa của Monet sao?”

“Thích không?”

“Vâng! Nhưng chú nhỏ, sao chú biết thần tượng của cháu là Monet?”

Châu Dĩ Hành xoa đầu tôi.

“Lúc mới đến nhà họ Châu, đêm nào em cũng lén khóc, như con mèo nhỏ đáng thương.”

“Nhưng khóc xong, em lại cầm bút lên luyện từng chút một. Sau này, không đi đâu em cũng mang theo tác phẩm của ông ấy, ngày đêm nghiên c/ứu cách dùng ánh sáng của trường phái ấn tượng.”

Tôi rất ngạc nhiên.

Trước đây tôi và Châu Dĩ Hành không gặp nhau nhiều.

Mỗi lần gặp anh chỉ lạnh lùng nhìn Châu Cận Tự kéo tôi đi ăn chơi.

Nghiêm nghị như giáo viên chủ nhiệm.

Gió khẽ thổi, Châu Dĩ Hành chỉ vào chiếc xích đu không xa, hỏi:

“Muốn ngồi không?”

“Sao giống y như ở nhà cũ vậy?”

“Anh tháo xuống đấy.”

Đường đường là tổng tài Châu Thị, đến cái xích đu cũng phải tiết kiệm sao!

Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xích đu có khắc ký hiệu ZYH, tôi mới nhận ra.

Năm đó, Châu Cận Tự nói là chiếc xích đu anh ta tự tay làm cho tôi.

Thì ra là nói dối.

Nhìn vào mắt Châu Dĩ Hành ẩn chứa ý cười, tim tôi đ/ập thình thịch.

Chiếc xích đu đung đưa chậm dần.

Cho đến khi tôi bị anh kéo vào lòng.

Hôn đến mức suýt không thở nổi.

19

Châu Dĩ Hành vẫn rất bận, hầu hết thời gian đều công tác.

Nhưng tôi không phàn nàn, chỉ có lòng biết ơn.

Chưa từng nghĩ có ngày lại có người tặng tôi một khu vườn thật sự.

Chỉ để tôi cảm nhận sự thay đổi của ánh sáng, đưa chúng lên giấy, trở thành sắc màu của cảm hứng.

Nhìn Châu Dĩ Hành ngày càng vững vàng, tôi dần nảy sinh ý muốn cố gắng đứng bên cạnh anh.

Tôi không muốn làm bình hoa.

Càng không muốn trở thành chim hoàng yến bất cứ lúc nào cũng bị bỏ rơi.

Tôi muốn nỗ lực khẳng định giá trị của mình.

Trong xươ/ng cốt cái tính không chịu thua bộc phát vào lúc nào không hay.

Tôi càng chăm chỉ hơn trước.

Ép cho An Đông phải kêu gào:

“Nhan, thế này tôi chẳng còn gì dạy em nữa, chắc phải mời thầy của tôi ra trận rồi.”

Châu Dĩ Hành là người phái hành động, nghe vậy liền gửi tranh của tôi đến thầy của An Đông, họa sĩ nổi tiếng thế giới là An Đặc Liệt.

Tài năng của tôi được đại sư công nhận.

Dần dần tôi trở nên có tiếng trong giới.

Danh sách chương

5 chương
05/09/2024 10:40
0
05/09/2024 10:39
0
05/09/2024 10:39
0
05/09/2024 10:38
0
05/09/2024 10:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận